Giờ phút này lão gia tử cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, ông xoa xoa đầu, nghi hoặc nhìn Tần Nguyên.
Nam nhân này không phải thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Vân Tiêu sao? Hình như là thuộc hạ của Vân Tiêu! Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hắn cực kì chiếu cố Vân gia, làm người cũng thực khiêm tốn, thường xuyên vì Vân gia bận rộn trong ngoài.
Nhưng nghe Lục Dẫn nói, Tần Nguyên cũng là Thiên Linh Giả?
Lão gia tử chấn kinh rồi, nếu Tần Nguyên là cường giả Thiên Linh Giả, vậy thực lực của Vân Tiêu lại cường đại đến nhường nào?
“Mọi người rời khỏi nơi này trước đi!”
Sắc mặt của Tần Nguyên càng thêm ngưng trọng: “Rời khỏi nơi này, đi tìm chủ tử ta và Vân tiểu thư, chỉ có bọn họ có thể bảo hộ các ngươi.”
“Nhưng ngươi……”
Vân lão gia tử ngẩn người, bảo ông bỏ rơi Tần Nguyên một mình chạy trốn, làm sao ông có thể làm được loại chuyện này.
“Ta đã hứa với Vân tiểu thư phải bảo vệ Vân gia, cho nên ta thà rằng chết ở chỗ này cũng sẽ không để người khác động vào các ngươi một chút! Nhưng ta không chặn được lâu, các ngươi chạy nhanh đi, càng xa càng tốt, đừng quay trở lại!”
Một thân áo xám ở trong gió nhẹ có vẻ cực kỳ kiên định.
Ánh mắt nam nhân mang theo quyết định thấy chết không sờn, lạnh lùng nhìn đám người Y Thành trước mặt.
“Không được!” Khí phách trên người Vân lão gia tử xuất hiện, lạnh lùng nói, “Trên chiến trường không có đào binh (*)!”
(*): Binh lính chạy trốn.
“Đây không phải chiến trường!” Tần Nguyên có chút sốt ruột.
“Với ta mà nói, bất luận một trận đấu nào cũng đều là chiến trường! Mà ở trên chiến trường tuyệt đối không có đạo lí chủ tướng bỏ binh chạy trốn, nếu bản tướng quân thật sự chạy, uy nghiêm của ta sẽ mất hết! Mất sạch thanh danh!”
Vân lão gia tử thân là tướng quân, thà rằng chết trận cũng tuyệt đối không đầu hàng địch nhân.
Theo ông, nếu chính mình vứt bỏ Tần Nguyên chạy trốn, vậy thì có khác gì đào binh chứ?
Chỉ cần ông còn sống, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bước vào Vân gia một bước.
“Phụ thân." Trong mắt Vân Thanh Nhã hàm chứa một tia sáng thanh lãnh, bên môi lại dấy lên một nụ cười khổ, “Xin lỗi, là con liên luỵ người……”
Giọng nói áy náy của nam nhân làm lòng Vân lão gia tử bỗng nhiên run rẩy một chút, ông quay đầu nhìn về phía dung nhan tuấn mỹ kia, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Vân gia ta không có bất luận kẻ hèn nhát nào! Cha mẹ Phong nhi chết trận sa trường, gặp phải nguy hiểm không hề sợ hãi! Phong nhi cũng kế thừa tính cách của cha mẹ nó, thà chết chứ không chịu khuất phục! Cho nên ta cũng không cho rằng con làm sai! Chẳng lẽ muốn nhi tử của ta tham sống sợ chết, đối mặt với uy hiếp của địch nhân mà thần phục?”
Lão gia tử nói tới đây, lại dừng một chút, tiếp tục nói: “Không! Nếu năm đó con ở trên lôi đài bởi vì thân phận của đối phương mà chịu thua, còn không hoàn thủ tùy ý để người khác đánh mình, vậy con không phải là nhi tử của Vân Lạc ta, nhi tử của ta không hèn nhát!”
Người Vân gia ông đều là anh hùng hào kiệt!
Tuyệt đối không chịu thua, cũng không lùi bước!
Càng sẽ không vì mạng sống mà thần phục địch nhân của mình!
“Thanh Nhã, con là nhi tử tốt của phụ thân, cuộc đời này phụ thân có thể có được hai nhi tử là con và Vân Dương, còn có cháu gái như Phong nhi đã thực thỏa mãn, không còn gì tiếc nuối, hơn nữa ta tin tưởng, dựa vào thực lực của chất nữ con, nhất định sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta.”
Chết có gì đáng sợ?
Đối với Vân Lạc mà nói, tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là lòng đối mặt với tử vong mà trở nên mềm yếu!
“Ha ha ha!”
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Lục Dẫn, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười châm chọc: “Lục Dẫn, ngươi muốn giết cứ giết, bảo ta vì mạng sống mà giao con ta ra, ta đây nói cho ngươi biết, kiếp sau cũng không có khả năng! Vân Lạc ta sao có thể là cái loại hèn nhát tham sống sợ chết này? Thân là nam nhi, quyết không có khả năng bỏ người nhà không màng!”