Ngày đại hôn.
Phủ đệ của Thái tử giăng đèn kết hoa, hỉ khí dương dương (hân hoan/vui sướng dương dương tự đắc).
Cao Đồ và Mộ Quý phi sóng vai nhau ngồi trên cao, xuân phong đắc ý ngắm nhìn đôi tân nhân bên dưới.
Mà sư phụ của Mộ Vô Song đang cùng Mộ Hành Cừu ngồi ở ghế đầu, ngay phía dưới Cao Đồ, trên mặt họ đều nở nụ cười hài lòng.
Trừ mấy người đó ra còn có hai chiếc ghế tôn quý được đặt trong đại điện, trên ghế là hai người - một đôi tuấn nam mỹ nữ với khí chất siêu việt, nhưng lại chẳng hề dung hòa với bầu không khí hỉ khí dương dương tại đây, khuôn mặt hai người đó vẫn không hề lộ vẻ gì, thần sắc thanh nhã mà cao quý.
“Thừa tướng đại nhân, đã xảy ra chuyện, việc lớn không tốt!”
Khi nghi thức được tiến hành đến bước cuối cùng, một giọng nói vội vàng truyền từ ngoài đại sảnh vào.
Chỉ thấy gia đinh của phủ Thừa tướng thất tha thất thểu nhào tới, mồ hồi đầy đầu, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Ngay tức khắc, cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều nhìn về phía tên gia đinh kia.
Sắc mặt Mộ Hành Cừu hơi khó xử: "Xảy ra chuyện gì?"
“Thừa tướng đại nhân." Gia đinh quỳ "phịch" xuống đất, mồ hôi rơi như mưa: "Phủ Thừa tướng của chúng ta... Phủ Thừa tướng bị một đám người đập phá!"
Rầm!
Bàn tay Mộ Hành Cừu hung hăng vỗ lên mặt bàn, ông bỗng đứng dậy, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét: "Là kẻ nào lớn mật như thế, lại dám đập phá phủ Thừa tướng chúng ta?"
Đặc biệt lại xảy ra khi nghi thức hôn lễ của cháu gái nhà mình đang được tiến hành.
Rốt cuộc là ai có thù sâu hận lớn với Mộ gia đến thế?
Bỗng nhiên, trong lòng ông nghĩ ra một khả năng, không kìm được hung hăng cắn răng: "Vân Lạc, nhất định là tên cẩu tặc đó!"
Mười mấy năm trước, Vân Lạc đã phái người san bằng phủ đệ của ông, không ngờ mười năm sau, ông ta lại dùng tới chiêu này.
Buồn cười ở chỗ một chiêu này, với ông mà nói cũng chẳng dùng được, phủ đệ không còn thì có thể xây lại, cũng chẳng tổn thất lớn là bao.
Trong lúc Mộ Hành Cừu đang trầm tư, lại có một tiếng bước chân vội vội vàng vàng truyền từ ngoài đại sảnh vào: "Thừa tướng đại nhân, xảy ra chuyện, chuyện lớn rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, một nam nhân mặc áo bào màu xanh chạy từng bước thật nhanh từ ngoài phòng vào, lại còn thở hổn hển không ngừng, mồ hôi rơi xuống như mưa.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Mộ Hành Cừu không kiên nhẫn hỏi.
“Thừa tướng đại nhân, tất cả sản nghiệp của chúng ta ở Hoàng thành đã bị kẻ khác thiêu trụi rồi!"
“Cái gì?”
Bước chân của Mộ Hành Cừu chợt lảo đảo, ông đặt mông ngồi xuống ghế, nắm chặt nắm tay, đè nén cõi lòng sắp tóe ra lửa giận: "Ngươi có nhìn thấy đám thổ phỉ thiêu rụi sản nghiệp của Mộ gia ta trông như thế nào không?"
Người mặc áo bào màu xanh vội lau mồ hồi trên trán, sắc mặt đầy vẻ nôn nóng: "Thừa tướng đại nhân, thuộc hạ thấy những người đó không giống như thổ phỉ gì đấy, giống như những tên lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh."
“Tên lính?”
Mộ Hành Cừu nhíu mày, quyền lực thật sự trong tay Vân Lạc đã bị Bệ hạ thu hồi, trong tay ông ta không thể có tên lính nào! Chẳng lẽ những kẻ đập phá phủ Thừa tướng, thiêu trụi tất cả sản nghiệp của ông lại không phải là người của Vân Lạc?
“Là những tên lính, bọn chúng còn tự xưng Đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm"
Đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm?
Cái tên này, sao ông chưa từng nghe qua?
Cõi lòng Mộ Hành Cừu dần dần trở nên u ám, ông thà rằng người làm ra những việc này là Vân Lạc còn đỡ hơn mình không hiểu rõ chuyện gì cả! Ngay cả việc ông đã đắc tội với ai ông cũng không biết!
Trông thấy khuôn mặt già nua của Mộ Hành Cừu tái nhợt hẳn đi, Mộ Quý phi vội vàng đứng dậy, xoay người quỳ gối trước mặt Cao Đồ, hoa lê đẫm mưa (khóc) mà nói: "Bệ hạ, những kẻ khốn kiếp đó dám quấy rối hôn lễ của Vô Song, chắc chắn chúng không muốn để Vô Song và Thái tử thành hôn, hơn nữa những kẻ làm chuyện này thật sự rất quá đáng, xin Bệ hạ làm chủ."