“Phụ thân, người giao hai tên Cao Linh Giả cao cấp này cho con, những người khác se do người và đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm xử lý."
Giọng nói của nam nhân thanh nhã như câu hát, tựa như dòng suối trong trẻo ồ ạt chảy qua, lướt nhanh qua tim khiến người ta cực kỳ thư thái trong nháy mắt.
“Cuồng vọng!”
Thái giám giả nhanh chóng vọt tới trước mặt Vân Thanh Nhã, một chân hắn đá mạnh vào khuôn mặt hờ hững của nam nhân, ánh mắt tàn nhẫn hệt như ưng báo (chim ưng và beo báo).
Ầm!
Khoảnh khắc hắn đá chân tới chỗ Vân Thanh Nhã, Vân Thanh Nhã đã không nhanh không chậm giơ tay lên, chặn hắn lại trước ngực mình, chặn luôn cả cẳng chân đầy khí thế như chẻ tre của hắn.
“Mười năm trước, ta dựa vào sức mạnh Trung Linh Giả cao cấp đã có thể đánh bại một Cao Linh Giả cấp thấp như Thiếu Thành chủ Y thành. Mười năm sau, ta vẫn có thể dựa vào thực lực của Cao Linh Giả cao cấp để đánh bại hai người cùng cảnh giới với mình!"
Mười năm trước, trận chiến ấy khiến đại lục khiếp sợ, thiếu niên của phủ Tướng quân thuộc giới thế tục đã dùng thực lực gần với một Trung Linh Giả cao cấp và đánh bại người thuộc cảnh giới Cao Linh Giả.
Tuy rằng trong trận chiến ấy, y chiến đấu rất vất vả, nhưng cuối cùng lại nghênh đón thắng lợi!
Nhưng chẳng có ai biết Thiếu Thành chủ có tiếng ăn chơi trác táng lừng lẫy của Y thành kia lại vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, phái cao thủ trong nhà đuổi giết bao vây diệt trừ y, nào ngờ y lại kéo lê thân thể bị trọng thương, may mắn chạy thoát.
Cũng nhờ hai việc ấy đã giúp thiếu niên của Tướng quân phủ danh chấn đại lục, không ai không biết không ai không hiểu.
Có lẽ năm đó ngươi không biết Hoàng đế Long Nguyên quốc là ai, cũng có thể không biết tên của Vân Tướng quân, nhưng ngươi tuyệt đối phải biết ba chữ Vân Thanh Nhã này!
Cho tới bây giờ, thế nhân trên đại lục còn vì trận chiến năm đó giữa Vân Thanh Nhã và Thiếu Thành chủ Y thành mà bàn tán say sưa, mãi mãi không quên...
Sắc mặt thái giám giả càng thêm khó coi, hắn thu tay lại, liếc mắt với tên cường giả - Cao Linh Giả cao cấp kia một cái, sau đó hai người một trước một sau đồng loạt tiến hành công kích Vân Thanh Nhã.
Vạt áo bay quất phơ trong gió, bước chân nam nhân hơi mở rộng, bàn ta vươn ra đằng trước, vướn về phía nắm tay của đối phương.
Cùng lúc đó…
Thân mình y nhích sang bên cạnh, tránh thoát mũi kiếm rét lạnh ở sau lưng, thừa dịp lão già còn chưa kịp phòng bị gì cả, y hung hăng đá người lão già ra sau vài bước.
Lão giả vội vàng hãm bước chân lại, mặt đất bị ma sát tạo thành vết rạch rất sâu, khuôn mặt già nua bị đông cứng, trên người không khỏi toát ra một lớp mồ hôi.
“Xem ra mười năm không chiến đấu đã khiến sức lực của con chậm lại rất nhiều." Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu: “Nếu con còn sức chiến đấu như năm, một cước vừa rồi có thể đá người ra xa mười mét."
Mười năm phía trước, y chiến đấu với người cùng cảnh giới, đối phương hoàn toàn không có sức đánh trả, do đó, bất kỳ ai ở đẳng cấp tương đương đều không dám chiến với y, bởi vì khi ở cùng cấp bậc, không thể gọi đối phương là kẻ địch của y.
Năm đó, lúc Thiếu Thành chủ Y thành ra ngoài du ngoạn đã nghe nói đến sự tồn tại của y! Vì vậy mới tìm tới cửa tới khiêu chiến để trấn áp uy phong của y một chút.
Mà đối mặt với sự khiêu chiến, y chưa bao giờ từ chối, điều này đã tạo nên kết cục sau đó của y!
“Triệu Lâm.” Sắc mặt thái giám giả trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hôm nay, cho dù có phải chết trận ngay tại đây, chúng ta cũng phải giết chết Vân Lạc Phong!"
Lão già được gọi là Triệu LÂm kia cũng không nói gì cả, đôi mắt lão lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong ở phía sau đang được Vân Thanh Nhã bảo vệ.