"Thủy Nhi, ta tới tạm biệt muội, lát nữa ta phải rời đi với đường tỷ của muội."
Vân Nhược Thủy cắn cắn môi, đôi mắt to tròn phủ một tầng sương mù: "Vô Ngôn ca ca, vậy bao giờ huynh trở về?"
"Ta sẽ mau chóng trở về!" Vô Ngôn duỗi tay xoa xoa đầu Vân Nhược Thủy, trong mắt toàn là dịu dàng: "Muội phải ở đây chờ ta!"
Vân Nhược Thủy mỉm cười, nụ cười tươi sáng rạng ngời, giống như ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng lòng người.
"Vô Ngôn ca ca, vậy huynh nhớ phải mau trở về, Thủy Nhi ở nhà đợi huynh."
Nhìn tiểu nha đầu, Vô Ngôn có chút không nỡ đi, nhưng hắn biết, dù không nỡ cách mấy hắn cũng không thể không đi!
Huống chi, hắn còn phải cố gắng trở nên cường đại!
Chỉ có đủ cường đại, mới có thể làm chỗ dựa cho Thủy Nhi!
Vô Ngôn kiềm chế nội tâm không nỡ, quay đầu rời đi. Hắn không dám nhìn lại, sợ bản thân vừa nhìn một cái sẽ không bỏ đi nữa.....
__________________
Khi Vô Ngôn tạm biệt Vân Nhược Thủy, thì Vân Lạc Phong cũng đang tạm biệt người thân, cuối cùng, họ cùng rời khỏi Quân gia dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người.
Sau khi ra khỏi đại môn, Vân Lạc Phong ngoảnh lại nhìn những người thân của mình và phủ đệ Quân gia thêm lần nữa, khẽ thở dài một tiếng, rồi mới nói với Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chúng ta đến Đông Châu trước!"
"Được!"
Vân Tiêu trả lời Vân Lạc Phong xong thì bế nàng lên, nhún chân một cái, cả người bay lên cao, nháy mắt liền biến mất.
Phủ châu chủ Đông Châu.
Từ sau khi Hồng Loan qua đời, trên dưới phủ Đông Châu đều bị bao phủ bởi một tầng bi thương, ngay cả dân chúng cũng bị lây nhiễm không khí này, tâm trạng ai ai cũng nặng nề.
Đường phố không còn náo nhiệt như xưa nữa.
Lúc này, Vân Lạc Phong đang đứng trước đại môn phủ châu chủ. Nàng ngẩng đầu nhìn lụa trắng còn chưa tháo xuống, mắt ngập tràn áy náy.
"Nếu ta có thể về sớm một ngày, có lẽ.... Có lẽ Hồng Loan đã không chết!"
Đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn về trễ một bước.....
"Nàng không cần phải tự trách...." Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng: "Hồng Loan đã chết, nhưng không phải không có cách sống lại, chúng ta ở nơi này tự trách, còn không bằng nghĩ cách cứu sống Hồng Loan."
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Chàng nói không sai! Bất luận con đường phía trước gian nan thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ. Trên đời này, không thể không có Hồng Loan!"
Nghĩ thông, Vân Lạc Phong cất bước đi vào phủ châu chủ.
Người trong phủ thấy Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng đi bẩm báo Hồng Lăng.
Không bao lâu sau, Hồng Lăng đã chạy tới tiền viện.
Theo sau ông còn có các trưởng lão Đông Châu.
Ban đầu, mấy trưởng lão này cực lực phản đối Hồng Loan cứu Vân gia, chính là vì sợ dẫn tới họa diệt môn. Điều bọn họ không ngờ tới là trong tay Vân Lạc Phong lại có nhiều cao thủ đến vậy, còn giết sạch cao thủ Tần gia.
Hơn nữa.....
Khoảng thời gian trước, trên không trung Quân gia không ngừng xuất hiện lôi kiếp, làm cho toàn bộ Đại Lục phải chấn động. Chuyện lớn như vậy, bọn họ không thể nào không hay biết.
Vì thế, lúc này, mấy trưởng lão Đông Châu cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không nhờ Hồng Loan một mực khăng khăng làm theo ý mình, kết cục của họ cũng sẽ giống Nam Châu, đắc tội Vân Lạc Phong....
Sao Hồng Lăng không biết suy nghĩ trong lòng mấy trưởng lão kia là gì được? Ông thầm cười lạnh trong lòng, ông vẫn chưa quên, thời điểm con gái ông muốn bảo vệ Vân gia, đám người này đã cương quyết phản đối như thế nào.
Hiện tại, chứng kiến thực lực của Vân Lạc Phong xong, bọn họ lại nghĩ cách nịnh bợ? Toàn bộ phủ châu chủ, ngoại trừ ông, không thấy có người nào đau lòng vì cái chết của Hồng Loan.