Bạch Túc khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Tần Lạc càng ngày càng nghi hoặc hơn.
Vì sao trong trí nhớ của hắn, Quỷ Đế đối với Vân Lạc Phong trước giờ không hề lạnh lùng chút nào? Ngược lại còn là nhiệt tình như lửa?
Chẳng lẽ ký ức của hắn có vấn đề gì?
Bạch Túc có thể leo lên đến địa vị như hiện tại, thì đã chứng minh hắn không phải kẻ ngu xuẩn. Ban đầu hắn tin tưởng Tần Lạc là vì Tần Lạc đã bóp méo kỳ ức của hắn, làm hắn tin rằng ả là Vân Lạc Phong.
Tuy nhiên.....
Tần Lạc lại không thể sửa đổi ký ức quan hệ của Vân Lạc Phong với những người khác.
Vân Tiêu đối với Vân Lạc Phong thế nào, sao Bạch Túc hắn lại không rõ cho được?
Nhưng tại sao vừa rồi Lạc nhi của hắn lại nói Vân Tiêu lạnh lùng với nàng?
Vì thế, Bạch Túc rơi vào trầm tư, hắn cứ thấy có điều gì đó không đúng.
Tần Lạc hiển nhiên không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Túc, ả nhìn Cẩm Dục đầy trào phúng, trong mắt toàn là ý vị châm chọc, trên mặt cũng là biểu cảm khinh thường.
"Hừ!"
Đúng lúc này, từ bên trong sân Quân gia bỗng vang lên một tiếng hừ khinh miệt.
"Ta còn tưởng là ai tới Quân gia gây rối, thì ra là kẻ tơ tưởng con trai ta không thành nên vu khống cho nó."
Một thân cẩm y tôn lên dáng người thon cao của nam nhân, khuôn mặt vốn ôn nhuận của ông lúc này bị bao phủ bởi một tầng băng sương.
"Con dâu nhà ta ưu tú như vậy, mà ngươi dám vô sỉ nói con trai ta dây dưa với ngươi? Ngươi cũng không soi gương xem bản thân có tài đức gì mà làm con trai ta dây dưa không dứt chứ?"
Tần Lạc ngẩng ra, ánh mắt đầy khó hiểu.
Người này là ai? Ông ta nói thế là có ý gì? Mình nói con trai ông ta dây dưa không dứt với mình khi nào chứ? Người mình nói rõ ràng là....
Quỷ Đế?
Trong đầu Tần Lạc lóe lên một tia sáng, lập tức bị ả bắt lấy, tức khắc cũng làm cho gương mặt ả trắng bệch.
"Phu quân, chúng ta đi!"
Đáng chết! Con tiện nhân Cẩm Dục này nhất định là cố ý, đi chỗ nào không đi, lại đưa Bạch Túc đến địa bàn của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
"Đợi đã!" Bạch Túc nhíu mày, hắn nhìn Tần Lạc, khó hiểu hỏi: "Chuyện giữa nàng và Quỷ Đế rốt cuộc là thế nào?"
Bạch Túc nhận ra Diệp Cảnh Thần, cũng biết người này là cha dượng Vân Tiêu, hiện giờ Diệp Cảnh Thần nói những lời như vậy, làm Bạch Túc tự nhiên cho rằng Vân Tiêu vứt bỏ Vân Lạc Phong.
Từ trước đến nay, Bạch Túc chưa từng nghi ngờ thân phận Tần Lạc, đây chính là chỗ lợi hại của công pháp của Tần Lạc.
Tần Lạc cắn cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.
"Phu quân, là kẻ chết tiệt này không cho ta và Quỷ Đế ở bên nhau, hiện tại còn bức hắn cưới người khác, ta không muốn lưu lại nơi này, chúng ta đi thôi!"
Lúc này đến phiên Diệp Cảnh Thần phát ngốc.
Ông có quen ả đàn bà này à?
Ả còn nói ông không cho Vân Tiêu và ả ở bên nhau, còn bức Vân Tiêu cưới người khác?
Vì Diệp Cảnh Thần không biết chuyện Tần Lạc giả mạo Vân Lạc Phong, cho nên ông chỉ cho rằng Tần Lạc là kẻ có ý đồ với Vân Tiêu, nhân ngày đại hôn đưa người đến gây sự mà thôi.
Nhưng mà......
Ông nghe rất rõ, ả ta gọi nam nhân bên cạnh là phu quân?
Ả đã có phu quân, tại sao còn bôi nhọ con trai ông, ý đồ phá rối hôn sự của con trai và con dâu nhà ông?
"Lạc nhi?" Trong mắt Bạch Túc vẫn chứa đầy nghi hoặc: "Trước giờ nàng luôn gọi hắn là Vân Tiêu, sao bây giờ lại đổi thành Quỷ Đế?"
Nội tâm Tần Lạc hốt hoảng, vội vàng tra xét ký ức trong đầu Bạch Túc, sau khi cảm nhận được ký ức kia vẫn còn, ả mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quỷ Đế bội tình bạc nghĩa, không xứng được ta gọi tên của hắn, vẫn là phu quân tốt nhất, chúng ta đi thôi, hôm nay là đại hôn của Quỷ Đế, tránh cho người khác nói ta vẫn còn tình cũ chưa dứt với hắn ta, chúng ta mau mau đi nhanh đi thôi!"