Loảng xoảng...
Giang Mộng Dao vừa mới đi đến bên ngoài cửa một cung điện, thì đã nghe thấy âm thanh đổ vỡ không ngừng vang lên từ bên trong, tiếp theo đó là giọng rít gào giận dữ của một nữ nhân.
Giang Mộng Dao hơi hơi khó chịu, nhưng vẫn đưa tay đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong.
Đập vào mắt cô ta là một khung cảnh hỗn độn, mảnh vỡ sứ nằm đầy trên đất. Một nữ nhân xinh đẹp mặc trên người một thân cung trang cao quý đang đứng chống nạnh, một tay vươn ra chỉ vào các cung nữ đang quỳ rạp dưới đất, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ mà quát mắng không ngừng.
Những cung nữ kia hiển nhiên là bị dọa cho khiếp sợ khôn cùng, người nào người nấy đều run lên bần bật.
"Một đám phế vật! Lập tức cút ngay cho bổn công chúa! Bổn công chúa muốn xuất cung đi tìm tình lang của mình, ai cho phép các ngươi ở đây ngăn cản ta hả?"
Một cung nữ run rẩy đáp: "trưởng công chúa, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, chúng nô tỳ cũng không còn cách nào khác."
Trưởng công chúa nghe thấy thế thì càng thêm phẫn nộ, một cước đá bay cung nữ vừa nói văng ra ngoài, hai mắt bà ta phun trào lửa giận, quát lớn: "bổn công chúa mặc kệ là người nào ra lệnh, các ngươi cũng phải để cho ta xuất cung! Nếu kẻ nào dám ngăn cản bổn công chúa, ta sẽ lập tức tru di cửu tộc kẻ đó!"
Tuy nói trưởng công chúa được nuông chiều từ bé, nhưng thực lực lại không hề yếu một chút nào. Một cước vừa rồi của bà ta đá cho cung nữ kia mặt mày đều tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán không ngừng tuôn ra.
Đúng ngay vào lúc này, một bàn tay trắng mịn như ngọc bỗng vươn tới, đỡ lấy người cung nữ kia đứng lên. Cung nữ kia trong phút chốc liền ngẩn người, lúc quay đầu lại thì liền nhìn thấy ngay một dung mạo xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
"Lục công chúa điện hạ!"
Cung nữ kia hồi thần lại, liền quỳ phịch xuống ngay trước mặt Giang Mộng Dao, trong lòng thầm run sợ: "không biết lục công chúa giá lâm, nô tỳ không kịp nghênh đón, xin công chúa thứ tội!"
Giang Mộng Dao phất phất tay, ra lệnh: "ngươi lui xuống trước đi!"
"Dạ, công chúa!"
Cung nữ kia đứng lên ngay lập tức, trong lòng lại vô cùng cảm thán.
Đều là công chúa của hoàng tộc, trưởng công chúa thì điêu ngoa tùy hứng, kiêu căng ngang ngược, còn lục công chúa thì tính tình rất ôn nhu, đối với thái giám cung nữ trong cung lại chưa bao giờ gây khó dễ.
"Hoàng cô!" Giang Mộng Dao khẽ mỉm cười, cất bước đi đến gần trưởng công chúa: "có chuyện gì mà khiến người tức giận như vậ? Còn động thủ với cả cung nữ vô tội nữa?"
Trưởng công chúa cằn răng, vẻ mặt rất không cam lòng: "còn không phải là vì Diệp ca ca đã trở lại rồi sao? Ta muốn xuất cung đi tìm chàng ấy, nhưng hoàng huynh lại hạ lệnh không cho ta rời khỏi tẩm cung nửa bước, cho nên ta chỉ có thể trút giận lên đầu đám cung nữ mà thôi!"
Trưởng công chúa dù đã bảo dưỡng rất tốt, nhưng cũng không sao che lấp đi vết nhăn nơi khóe mắt.
Ngươi có thể tưởng tượng được không? Một nữ nhân đã bốn, năm mươi tuổi mà lại dùng giọng điệu nũng nịu gọi một tiếng xưng hô là Diệp ca ca, nghe vào tai thì có thể làm cho người ta cảm thấy buồn nôn đến mức nào kia chứ?
Giang Mộng Dao nhíu nhíu mày, nói: "chuyện này thì ta đã biết! Hơn nữa ta còn nghe nói một chuyện khác, chính là đứa con trai riêng của Quân Phượng Linh thì ra là con trai ruột của Diệp Cảnh Thần!"
"Cái gì?"
Lời nói này của Giang Mộng Dao hoàn toàn làm cho trưởng công chúa kích động, bà ta lập tức nổi trận lôi đình: "con tiện nhân kia lại dám có con với Diệp ca ca? Ả dựa vào đâu mà dám sinh con cho Diệp ca ca hả? Luận gia thế, luận diện mạo, ả có chỗ nào so sánh được với ta chứ?"
Nhìn trưởng công chúa rơi vào trạng thái điên cuồng, Giang Mộng Dao chỉ có thể lắc lắc đầu.
Hôm qua, Giang Mộng Dao ở cổng thành gặp được Diệp Cảnh Thần, tất nhiên là cũng đã nhìn thấy Quân Phượng Linh.
Không thể không nói, năm tháng thoi đưa nhưng lại không lưu một dấu vết gì trên khuôn mặt kia của Quân Phượng Linh cả, diện mạo của bà ta vẫn xinh đẹp như trước kia, còn hoàng cô thì dù nhìn từ góc độ nào cũng thua kém nữ nhân kia rất nhiều.
Nếu nói hoàng cô có chỗ nào hơn được Quân Phượng Linh, thì cũng chỉ có mỗi cái thân phận trưởng công chúa của hoàng tộc này mà thôi!
"Hoàng cô!" Giang Mộng Dao trầm ngâm nửa ngày, nói: "qua hai ngày nữa chính là ngày tổ chức nghi thức lấy máu nghiệm thân của con trai Quân Phượng Linh, đến lúc đó ta sẽ đưa người đến Diệp gia! Nhưng người phải hứa với ta là tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ!"