"Người Y Tháp?"
Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn mọi người bên dưới, trong giọng nói tà khí lộ ra hơi thở cường đại.
Vu sư huynh có chút ngượng ngùng nói: "Ta cùng các bằng hữu của ta vừa mới gia nhập Y Tháp không được bao lâu, lúc này đây, là vì muốn đổi nội thư trong Y Tháp nên mới đi tìm Linh Xà Thảo, nếu không phải cô nương ra tay cứu giúp, sợ là lần này chúng ta đều khó thoát cái chết."
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong khẽ liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vu sư huynh một cái: "Ngươi có thiên phú không tồi, tinh thần dũng cảm mạo hiểm không có gì là sai, nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ chuyện gì, đều cần phải biết tự lượng sức mà làm, nếu ngươi có thể ghi nhớ những lời ta nói hôm nay, thì về sau, trên đại lục này sẽ có một vị trí nhỏ cho ngươi."
Xôn xao!
Khi lời này vừa dứt, cả người Vân Lạc Phong chợt hóa thành một tia sáng, biến mất giữa không trung, chờ sau khi nàng rời khỏi, những người trẻ tuổi này mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn theo hướng nàng rời đi.
"Nàng ta rốt cuộc là ai? Vì sao lại hảo tâm cứu chúng ta xong còn nói với chúng ta những lời như thế?"
Trong đội ngũ có một cô nương cất tiếng hỏi, trên mặt đều là vẻ mông lung khó hiểu.
Vu sư huynh trầm ngâm nửa ngày, nói: "Chúng ta cứ đem Linh Xà Thảo này về trước rồi tính sau!"
Thời này khắc này, Vu sư huynh còn chưa biết, sau này khi hắn gặp phải nguy hiểm, chính những lời này của Vân Lạc Phong đã cứu hắn một mạng.
Cho đến một khắc đó, hắn mới hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của những lời Vân Lạc Phong đã nói hôm nay.
......
Y Tháp.
Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, có hai vị lão giả đang ngồi đối diện nhau mà đánh cờ.
Trong đó một vị bạch y phiêu phiêu, tiên phong đạo cốt, thần sắc lạnh nhạt, hờ hững mà ngồi. Một vị khác trước sau luôn cười tủm tỉm, giống như một vị lão nhân bất cần đời.
"Ha ha, Cát Dương, lần này ta lại thắng rồi!" Thanh Mộc cười ha ha hai tiếng: "Sao ta cứ có cảm giác vừa rồi lúc ông hạ cờ tâm thần luôn bất định vậy?"
Cát Dương lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết vì cái gì, luôn có cảm giác, dường như đại lục sắp xảy ra biến cố."
"Há ha..." Thanh Mộc cười hai tiếng: "Từ sau khi tháp chủ rời khỏi, thì Vô Hồi Đại Lục này rất thái bình, sao có thể xảy ra biến cố gì nữa chứ? Nhưng mà, nói gì thì nói, tháp chủ đi cũng đã được năm năm rồi, năm năm qua người chưa từng trở về, cũng không biết tình hình của tháp chủ ở Thất Châu Đại Lục như thế nào?"
Năm năm thời gian, giống như nước chảy, thoáng cái đã qua.
Trong năm năm Vân Lạc Phong rời đi, Vô Hồi Đại Lục cũng có rất nhiều thay đổi....
Nhắc tới người đã biến mất suốt năm năm, Thanh Mộc liền thở dài, lúc trước, ông nghĩa vô phản cố rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc, cũng đã quyết định, cả đời sẽ theo dưới trướng Vân Lạc Phong!
Giữa lúc Thanh Mộc và Cát Dương nói chuyện với nhau, thì Vân Lạc Phong lại bị người của Y Tháp ngăn ở bên ngoài.
"Nếu ngươi đến Y Tháp để khảo nghiệm cấp bậc y thuật, mời ra cửa rẽ phải, nơi đó có người chuyên giám định, nếu như ngươi muốn gia nhập Y Tháp, nhất định phải giám định cấp bậc trước, bằng không, bất luận là kẻ nào cũng không được bước chân vào Y Tháp."
Khuôn mặt của thị vệ gác cổng bên ngoài Y Tháp không có chút cảm xúc nào, làm theo phép mà nói.
Vân Lạc Phong bỗng hơi phát ngốc một chút.
Nàng rời nhà năm năm, vừa trở về, liền bị thủ hạ của mình chặn lại bên ngoài?
"Ta tới tìm người!"
Đứa bé trai vốn bị Vân Lạc Phong ôm bên hông giẫy người tuột xuống, nhóc vỗ vỗ bụi bẩn trên y phục mình, rồi ngẩng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên.
"Ta muốn gặp Thanh Mộc trưởng lão cùng Cát Dương trưởng lão."
"Xin lỗi, không có huy hiệu của Y Tháp chúng ta, thì dù là kẻ nào đi nữa, các vị trưởng lão cũng sẽ không gặp."
Một thằng nhóc ăn mày quần áo tả tơi, vậy mà cùng đòi gặp mấy vị trưởng lão?