Con có thể trị được.....
Lời nói Vân Lạc Phong thốt ra thật nhẹ nhàng, nhưng lại như búa lớn đánh mạnh vào lòng những người chung quanh, làm cho tim của mọi người đều run lên.
Quân Phượng Linh ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, hiển nhiên là còn chưa hồi thần lại được từ những lời vừa rồi của con dâu ngoan nhà mình.
"Con... Con... Đang nói thật sao?"
Con dâu thật sự có thể trị khỏi cho mình?
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "trong tay con còn thiếu một ít dược liệu, sau khi người cho người tìm đủ đem đến, con sẽ có thể lập tức bắt tay vào chữa trị cho người!"
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần quay qua hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự kích động hiện rõ trong mắt đối phương.
Nếu như Quân Phượng Linh bà có thể mang thai, vậy cái đám người Diệp gia sẽ không còn cớ gì mà đem bọn họ trục xuất khỏi gia tộc nữa.
"Được!" Diệp Cảnh Thần kiềm chế lại nội tâm đang kích động, nói: "con lập tức liệt kê ra hết tất cả dược liệu mà con cần đi, cha sẽ cho người tìm đủ số đưa đến cho con ngay!"
Y thuật của Vân Lạc Phong thế nào, Diệp Cảnh Thần ông đã được nghe nói đến từ sớm, cho nên Vân Lạc Phong vừa nói có thể trị, thì ông liền tin ngay đứa con dâu này của mình có cái bản lĩnh đó.
"Diệp ca, chuyện này giao lại cho chàng, bây giờ ta còn có rất nhiều lời muốn nói cùng Phong nhi và Tiêu nhi, trước bữa tối, chàng đừng đến quấy rầy chúng ta!"
Quân Phượng Linh nhìn Diệp Cảnh Thần vừa chớp mắt vừa nói, sau đó thì kéo lấy tay Vân Lạc Phong, nhắm thẳng hướng hậu viện mà đi.
Vân Tiêu nhìn thấy Vân Lạc Phong bị bà kéo đi, tự nhiên là cũng nối gót đi theo.
"Diệp Kỳ!" Diệp Hi Mạch thu lại tầm mắt nhìn theo Vân Lạc Phong, chuyển sang gương mặt đang tái nhợt của Diệp Kỳ, hai mày kiếm nhíu chặt: "bọn họ là ca ca và tẩu tẩu của muội, sao này muội khách khí với họ một chút, đừng để bản thân lại bị người khác lợi dụng!"
Diệp Kỳ ngẩn ra, sau đó lại cúi đầu, lí nhí mà nói: "Nhu Nhi cũng là người bị hại, tỷ ấy vô tội mà!"
Dù câu này Diệp Kỳ nói rất nhỏ, nhưng Diệp Hi Mạch cũng nghe được rất rõ ràng.
Hắn cười lạnh một tiếng: "ta mặc kệ muội đối với ả Tiết Nhu Nhi kia có bao nhiêu tín nhiệm, ta chỉ biết, hai người bọn họ là người thân của nghĩa phụ nghĩa mẫu! Bao nhiêu năm qua, nếu không nhờ công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ nghĩa mẫu, thì cũng không có sự tồn tại của hai chúng ta! Cho nên, bất luận thế nào, ta cũng tuyệt đối không để cho muội làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến hai người bọn họ!"
Nói đến đây, Diệp Hi Mạch hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "nếu muội là người khác, ta đã chẳng nói nhiều như vậy cùng muội làm gì cho hao hơi, ta nhẫn nại nói nhiều như vậy, cũng là nể tình muội là muội muội của ta mà thôi! Ta không hy vọng một nhà chúng ta vĩnh viễn không có ngày được yên bình!"
Dù trước đó Diệp Hi Mạch chưa từng gặp Vân Tiêu, nhưng hắn cũng biết rất rõ người đệ đệ này của hắn đã chịu biết bao gian khổ bên ngoài.
Hiện giờ đệ đệ và đệ muội vất vả lắm mới trở về, sao hắn có thể để họ tiếp tục bị thương tổn?
Diệp Kỳ ngẩng mặt lên: "muội thật sự không thích Vân Lạc Phong kia! Ai bảo huynh vì cô ấy mà mắng muội! Tuy nhiên, muội rất yêu nghĩa phụ và nghĩa mẫu! Vì nghĩa phụ nghĩa mẫu, muội tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì xúc phạm đến hai người bọn họ, huynh cứ yên tâm!"
Diệp Hi Mạch không nói thêm gì nữa, chỉ đảo mắt lạnh nhìn Diệp Kỳ lần cuối, rồi xoay người đi về phía hậu viện.
Nếu như người muội muội này của hắn không phải quá mức ngu xuẩn, thì có lẽ cũng là một người không tệ....
Đáng tiếc, sự ngu ngốc của nó, lại là điều mà hắn không thích!
Diệp Kỳ hơi hơi ủ rũ cúi mặt xuống, đáy mắt hiện lên từng tia giẫy giụa, cuối cùng vẫn lựa chọn đi ra khỏi đại môn của Diệp trạch.
_____
Trong tửu lầu xa hoa rộng lớn, Diệp Kỳ chỉ vừa mới bước vào, liền đụng phải một nữ tử áo đỏ đi ngược hướng với mình.
Diện mạo nữ tử này hết sức xinh đẹp kiều diễm, giống như một đó hoa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp lộng lẫy mà không mất đi vẻ cao quý.
"Đợi một chút!"
Mắt thấy Diệp Kỳ nghiêng người lách mình đi qua, nữ tử áo đỏ kia đột ngột lên tiếng, ngăn chặn bước chân của Diệp Kỳ lại.