Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

"Thì ra cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi!"

Khi nói tới hai chữ nha hoàn, tên công tử kia còn cố ý kéo dài giọng ra một chút, ý cười ngâm ngâm mà nói: "Bất quá, ta là người từ trước đến giờ không xem nặng vấn đề thân phận, nha hoàn ta cũng thích!"

Đối phương chỉ là một nha hoàn, vậy hắn đùa vui thoải mái rồi cũng không cần phải phụ trách.

Mắt thấy bàn tay tên công tử hoa tâm kia sắp duỗi tới, hai mắt Lâm Nhược Bạch liền lạnh đi, đưa tay dùng hết sức mà nắm lấy mấy ngón tay của tên công tử kia, sau đó thì bẻ ngược lên thật mạnh.

Rắc...

Một âm thanh thanh thúy vang lên, chìm trong âm thanh náo nhiệt ở chỗ này, ngay sau đó là một tiếng hét đau đớn vang vọng lên khắp không trung.

Nháy mắt, tất cả mọi người dừng lại cuộc trò chuyện của mình, cùng đưa mắt về phương hướng Lâm Nhược Bạch mà nhìn, trong mắt đều là vẻ xem kịch vui.

Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, lại có kẻ to gan lớn mật mà dám nháo sự ở tại Diệp gia.

Hạ Sơ ở một bên cũng chợt biến sắc, vừa rồi cô ta chỉ là muốn dùng lời nói để hạ nhục Lâm Nhược Bạch một chút mà thôi, lại không ngờ rằng tính tình của nha đầu này lại táo bạo như vậy, lời còn chưa nói thì đã trực tiếp động thủ, không hề có một chút do dự nào cả.

"Hạc công tử.... " Hạ Văn bước lên trước, muốn khuyên giải đôi câu.

Nói đến cùng thì Lâm Nhược Bạch cũng mang danh của Hạ gia, nếu như xảy ra tranh chấp cùng Hạc công tử, vậy Hạ gia sẽ cực kỳ bất lợi.

"Ngươi cút ngay cho ta!" Hạc công tử giơ tay lên đẩy Hạ Văn qua một bên, khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh vặn vẹo, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhược Bạch: "Ngươi dám động thủ với bổn công tử?"

Hạc công tử kia nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Lâm Nhược Bạch ra mà băm thành ngàn mảnh.

Hạ Sơ có chút hối hận.

Cô ta thật sự chán ghét Lâm Nhược Bạch, ai bảo nha đầu này đè cô ta thiếu chút nữa là thành bánh bao nhân thịt, lại còn khiến cho ca ca vì bảo vệ Lâm Nhược Bạch mà giáo huấn cô ta nữa chứ.

Nhưng như thế không có nghĩa là Hạ Sơ cô muốn hại chết Lâm Nhược Bạch.

Ban đầu, cô chẳng qua chỉ là muốn cho Lâm Nhược Bạch hiểu rõ một chút, thân phận của Lâm Nhược Bạch và cô kém nhau như thế nào, đối với Hạ gia mà nói, Lâm Nhược Bạch cũng như là một nha hoàn mà thôi, tuy nhiên, cô trước sau cũng không lường trước được sẽ xảy ra tình huống liên lụy tới mạng người thế này.

"Ca.."

Hạ Sơ nôn nóng nhìn sang Hạ Văn, đáy mắt hiện lên vẻ không biết phải làm sao.

"Hạc công tử!" thần sắc Hạ Văn có chút khó coi: "Lâm cô nương không phải là một nữ tử tùy tiện, nếu như không phải ngươi muốn đùa giỡn với cô nương ấy, thì cô nương ấy cũng sẽ không ra tay đả thương ngươi!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Hạc công tử kia hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạ Văn: "Trước kia ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, ta nể tình Sơ nhi nên mới không tính toán với ngươi! Nhưng hôm nay ta nhất định không bỏ qua cho con tiểu nha đầu này! Nếu ngươi khăng khăng muốn ngăn cản ta, ta sẽ lập tức tức cho bồ câu đưa tin về nhà, báo với Hạc gia đoạn tuyệt quan hệ qua lại cùng với Hạ gia các ngươi!"

Khuôn mặt Hạ Văn tức khắc liền xanh mét, hai tay gắt gao nắm chặt lại.

Nếu Hạc gia không lui tới với Hạ gia nữa, vậy Hạ gia sẽ phải gánh lấy tổn thất nặng nề, trách nhiệm này, hắn thật sự gánh vác không nổi.

Tuy rằng hắn đối với Lâm Nhược Bạch rất có hảo cảm, càng không muốn nữ tử mà mình thích bị tên Hạc Phi cầm thú này làm nhục, nhưng hắn lại càng không thể trở thành tội nhân của Hạ gia.

"Hạc công tử... " sắc mặt Hạ Văn tái nhợt: "Ta hy vọng ngươi đừng làm chuyện quá đáng, nói thế nào thì Lâm cô nương tuổi tác cũng còn nhỏ, cầu xin ngươi tha cho cô nương ấy một mạng, có được không?"

Hạc Phi phì cười một tiếng: "Không ngờ tới tên Hạ Văn ngươi đây cũng là một người si tình đến vậy, dưới tình huống thế này mà còn cầu xin ta tha cho nha đầu kia, yên tâm, ta chỉ là muốn chơi đùa một chút, cũng không có ý muốn giết ả!"

Nghe được lời này, Hạ Văn mới cảm thấy yên tâm hơn, tiếp theo hắn quay sang nhìn Lâm Nhược Bạch, áy náy mà nói: "Lâm cô nương, thật sự xin lỗi, Hạ gia ta gia nghiệp lớn, có rất nhiều người đều trông chờ Hạ gia ta nuôi sống, ta không thể ích kỷ như vậy, cô phụ lại gia tộc! Bất quá, cô nương yên tâm, nếu Hạc Phi đã đồng ý giữ lại mạng sống của cô nương thì cô nhất định sẽ không có gì nguy hiểm. Chờ sau khi cô nương rời khỏi hắn, thì hãy đến Hạ gia tìm ta, ta nhất định sẽ lo lắng cho cuộc sống sau này của cô!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK