Huyền Âm Cốc.
Sương trắng quanh quẩn, tiên khí mờ ảo.
Một đoàn thị nữ mặc y phục màu trắng từ tốn đi vào trong đình hóng mát, đem mấy dĩa trái cây trong tay nhẹ nhàng đặt xuống bàn đá.
Trong đình hóng mát, một nam nhân trung niên cũng mặc bạch y đang quay đầu nhìn nữ tử tuyệt sắc ngồi bên cạnh, khóe môi nhợt nhạt cong lên: "Vũ nhi, tổ tiên của Huyền Âm Cốc chúng ta đã từng đưa ra tiên đoán, hôm nay, trên núi của Huyền Âm Cốc sẽ xuất hiện một nam tử, nam tử này sẽ trở thành nhân vật chấp chưởng đại lục, bảo chúng ta cần phải lấy lòng người này! Cho nên, vì Huyền Âm Cốc, cha muốn con hy sinh một chút sắc tướng của mình!"
Nữ tử tuyệt sắc kia ngẩn ra, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng ảm đạm: "Cha, vị công tử kia hiện giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, nữ nhi biết phải làm như thế nào?"
Nam nhân trung niên kia cười cười: "Tiền bối đã đoán trước, người này sớm muộn gì cũng tỉnh lại, nếu như hắn cứ hôn mê bất tỉnh như thế mãi thì làm sao mà chấp chưởng thiên hạ? Hơn nữa, cha tính toán cho con và hắn thành thân trước, đợi gạo sống nấu thành cơm rồi, thì dù hắn có tỉnh lại cũng không thể cự tuyệt con!"
Vì toàn bộ Huyền Âm Cốc, hy sinh một nữ nhi thì có xá gì?
Với nam nhân trung niên này mà nói, không có gì quan trọng hơn lợi ích cả!
"Dạ, nữ nhi hiểu rồi!"
Hồn Vũ ngẩng gương mặt tuyệt sắc của mình lên, trên mặt là một mảnh kiên định.
Vì để có thể trọng chấn Huyền Âm Cốc, dù có phải gả cho một người xa lạ thì có làm sao đâu? Huống hồ, nam tử kia chẳng những có diện mạo vô cùng tuấn mỹ, mà thực lực cũng rất cường đại, lấy hắn, cô cũng xem như không ủy khuất mình.
"Nhưng mà, cha..." ánh mắt Hồn Vũ hơi đảo, hỏi: "Vị công tử này hôn mê bất tỉnh như thế, nữ nhi không biết hắn đã có hôn phối hay chưa? Nếu như hắn đã có chính thê, vậy chẳng lẽ nữ nhi phải ép mình làm thiếp hay sao?"
Nam nhân trung niên kia nhìn vào mắt Hồn Vũ, nhàn nhạt cười: "Vũ nhi, người này có hôn phối hay chưa thì cha không rõ, nhưng mà, cha có thể nhìn ra được, hắn ta vẫn còn là một kẻ non trẻ, nếu như con có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, hắn làm sao lại bạc đãi con được?"
Nghe được lời này, tâm của Hồn Vũ liền được thả lỏng, cô ta hơi hơi mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đứng dậy: "Cha, nữ nhi xin về phòng nghỉ ngơi trước!"
Dứt lời, Hồn Vũ liền xoay người nhắm thẳng hướng hậu viện mà đi.
Nam nhân trung niên nhìn theo phương hướng Hồn Vũ rời đi, chậm rãi nở nụ cười.
Hồn Vũ cũng không có về thẳng phòng mình nghỉ ngơi như cô ta nói, ngược lại đi đến một gian phòng xa hoa khác.
Trong căn phòng này, có một người nam tử đang yên tĩnh nằm trên đó.
Chỉ thấy ấn đường của nam tử này đang nhíu chặt, tựa như đang chịu đựng điều gì đó vô cùng thống khổ, nhưng ngay cả như vậy thì cũng không thể nào lấn áp được một thân khí phách như quân lâm thiên hạ trên người hắn ta.
Người nam nhân này, cho dù đang thống khổ thì cũng không làm mất đi khí chất vương giả! Làm cho tim của Hồn Vũ cô cứ đập thình thịch mãi không ngừng.
Hồn Vũ thả chậm bước chân, chậm rãi đi đến bên cạnh nam nhân kia.
"Thật không biết chàng đã tao ngộ biến cố gì, mà lại trở thành một bộ dạng như thế này. Ngay cả y sư của Huyền Âm Cốc chúng ta cũng không thể tìm ra được bệnh tình của chàng." Hồn Vũ mỉm cười, nụ cười kia cực kỳ dịu dàng ôn nhu, bàn tay ngọc vươn ra muốn chạm vào gương mặt của nam nhân kia: "Nhưng mà chàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp chàng tỉnh lại. Người giống như chàng, không nên rơi vào cảnh hôn mê suốt đời."
Bàn tay Hồn Vũ sắp sửa chạm tới gương mặt tuấn mỹ của nam nhân kia....
Ngay lúc này, bỗng dưng nổ ầm một tiếng, trên người nam nhân phát ra lượng lớn linh khí cường đại, nháy mắt đã đem cả người Hồn Vũ đánh văng ra ngoài.
Phụt!
Hồn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc ngẩn đầu lên, cô ta tưởng rằng nam nhân kia đã tỉnh lại, nào ngờ lại nhìn thấy hai mắt hắn nhắm chặt, nằm im bất động trên giường, không hề có động tĩnh gì cả.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"