Beta: Sahara
"Vân cô nương," Hoàng Oanh Oanh mỉm cười, mí mắt nàng cong cong, trông rất đẹp mắt, "Kế tiếp, cô có tính toán gì không?"
Tính toán?
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Nhiệm vụ cấp bách của ta hiện giờ là phải nhanh chóng tăng thực lực."
Thứ nàng sắp phải đối mặt, không chỉ có Thánh Nữ tộc, mà còn cả Mặc Thiên Thành như hổ rình mồi.
Huống chi, nàng có thể dấu diếm Mặc Thiên Thành nhất thời, lại không lừa được hắn cả đời, cuối cùng rồi cũng sẽ bị hắn nhìn thấu.....
"Đúng rồi..." Hoàng Oanh Oanh đột nhiên như nghĩ tới cái gì: "Ta nhớ... Hồng Loan hình như là đi Thú Châu, sau đó liền không có tin tức. Trước đó, tin tức cô còn sống được truyền đi, Đông Châu liền sai người đi tìm Hồng Loan, nhưng bọn họ đã đạp bằng Thú Châu mà vẫn không tìm được Hồng Loan......"
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Vân Lạc Phong quay đầu nhìn lại, khi nàng nhìn thấy hắc y nam tử đang nghênh bước đi vào, bên môi liền nở nụ cười tà tứ.
"Vân Tiêu, xong việc rồi à?"
Vân Tiêu dừng một chút, hỏi: "Nàng muốn đi Thú Châu?"
Hồng Loan mất tích ở Thú Châu, theo như tính cách của Vân Lạc Phong, nàng nhất định sẽ đi đến mảnh đất Thú Châu kia.
"Phải!" Trong mắt Vân Lạc Phong một mảng đen nhánh: "Ta muốn đi tìm Hồng Loan!"
"Được, ta đi cùng nàng!" Khoé môi Vân Tiêu hơi giơ lên: "Hơn nữa, ta có một ít thế lực ở thú châu, đúng lúc nhân cơ hội này, giao chúng cho nàng luôn thể."
Từ khi Vân Lạc Phong đến Thất Châu Đại Lục này, nàng vẫn chưa nhìn thấy thế lực của Vân Tiêu. Vân Tiêu đã quyết tâm đi trước để dò đường cho Vân Lạc Phong, thì không có khả năng lại không làm nên trò trống gì.
Hiện giờ, Vân Lạc Phong mới biết được, hoá ra người của Vân Tiêu đều ở Thú Châu.
"Vân Tiêu, lúc trước, khi chàng bị đuổi giết, vì sao không sử dụng người trong thế lực của chàng?"
Nghe được lời này, nam nhân trầm mặc, thật lâu sau, hắn mới thành thật trả lời: "Những người đó là ta chuẩn bị cho nàng, ta sẽ không để tổn thất dù chỉ một người......"
"Huống chi, ta không cho rằng, những kẻ truy sát ta kia có thể đả thương được ta!"
Một câu này, quả nhiên là khí phách ngang trời.
Trên khuôn mặt lãnh khốc túc sát của Vân Tiêu dường như để lộ ra chút ngông cuồng.
"Ta biết đường đi đến Thú Châu!" Hoàng Oanh Oanh cắn cắn môi: "Muốn đến Thú Châu, cần phải đi qua Bắc Châu trước. Tiếp theo là băng qua sa mạc. Đi qua hết sa mạc, chính là Thú Châu!"
Bắc Châu......
Nói đến hai chữ này, tim Hoàng Oanh Oanh vẫn có chút run rẩy.
"Cô trở về Vu Yêu tộc đi!" Vân Lạc Phong chuyển mắt, nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh, nhàn nhạt nói, "Tộc trưởng hẳn là đang tìm cô."
Hơn nữa, thế lực của Vân Tiêu ở Thú Châu, đường đến Thú Châu, chắc chắn chàng cũng quen thuộc.
"Không!" Hoàng Oanh Oanh lắc đầu nói: "Ta tiếp nhận Vu Yêu tộc, cũng là vì trợ giúp cô, trước khi tìm được Hồng Loan cô nương, ta sẽ không trở về!"
Nói xong lời này, Hoàng Oanh Oanh nhấc váy, đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, quỳ một gối xuống đất, thần sắc cung kính mà kiên định.
"Vân cô nương, mong cô cho phép ta được đi theo, cả đời này, ta tuyệt đối không phản bội!"
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn biểu tình kiên định của Hoàng Oanh Oanh, đột nhiên, nàng nở nụ cười: "Đi theo ta, nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm cùng khó khăn! Rất có thể ngay một khắc sau đó, mạng của cô cũng không giữ được, như thế, cô còn muốn đi theo ta?"
Hoàng Oanh Oanh cười khổ nói: "Người thân của ta đều bị người khác hại chết, nếu không phải vì báo thù, chỉ sợ là ta đã sớm đi theo họ rồi. Hiện tại, đại thù đã báo, mạng này có giữ được hay không, ta cũng không còn gì tiếc nuối!"