Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Khuôn mặt Âu Nhã liền trầm xuống: "Nam Cung Vân Dật, ta tới tìm Vân cô nương là vì có chút chuyện cần thương lượng, hơn nữa, vừa rồi là do ta không cẩn thận nên mới bị té ngã. Chuyện này không có liên quan gì đến ngươi cả, ta không phải là vì ngươi nên mới tới tìm Vân Lạc Phong tính sổ."

Nam Cung Vân Dật lúc này giống như là hòa thượng trọc đầu sờ mãi mà không thấy tóc, nghiễm nhiên là không hiểu lời này của Âu Nhã là có ý gì.

Trà Sữa trừng mắt cảnh cáo mà nhìn Nam Cung Vân Dật: "Ánh mắt của ngươi bị gì thế hả? Loại nữ nhân này mà cũng coi trọng cho được."

"Việc này...." Nam Cung Vân Dật lại sờ sờ gáy mình, xấu hổ cười cười: "Cô ta lớn lên nhìn rất giống ý trung nhân trước kia của ta, trong lúc nhất thời, ta không kiềm được nên mới quấn lấy cô ta. Hiện giờ thì ta đã tỉnh táo lại rồi, cũng hiểu được hai người bọn họ không phải là cùng một người."

Sắc mặt Âu Nhã càng lúc càng khó coi, hai bàn tay nắm chặt cũng kêu lên răng rắc.

Nam Cung Vân Dật theo đuổi cô ta, là bởi vì xem cô ta như cái bóng của một nữ nhân khác?

Chuyện này bảo một người tâm cao khí ngạo từ xưa đến nay như Âu Nhã làm sao mà nhịn được?

"Nam Cung Vân Dật, hy vọng ngươi đừng bao giờ hối hận vì những lời mà ngày hôm nay ngươi đã nói!" Âu Nhã đứng dậy khỏi mặt đất, phất mạnh vạt áo một cái: "Âu Lâm trưởng lão, chúng ta đi!"

Âu Lâm lạnh lùng liếc nhìn thoáng qua Nam Cung Vân Dật và Trà Sữa một cái, hừ lạnh một tiếng rồi kiêu căng ngạo mạn rời đi.

Những người này không muốn gia nhập Âu gia, vậy sau này, Âu gia sẽ khiến bọn họ muốn trèo cao cũng không thể trèo được.

Dù Âu Nhã đã rời đi, nhưng chuyện đến Tây thành lần này của cô ta cũng đã lan truyền ra bên ngoài, không mất bao nhiêu thời gian thì trên trên dưới dưới Vô Tận Thành đều biết được chuyện Âu Nhã vì Nam Cung Vân Dật mà đến tìm nữ nhân khác gây sự.

Trong nhất thời, bá tánh Vô Tận Thành đều âm thầm soi mói Âu Nhã đủ các kiểu, cũng khiến cho thanh danh của cô ta xuống dốc không phanh.

Cũng trong lúc này, người của các gia tộc khác cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu triển khai hết mọi thủ đoạn để đào các trưởng lão trong Y Tháp về gia tộc mình.

Sau khi biết được những hành động của những người này, Vân Lạc Phong đã buông xuống một câu, những người tiến đến tặng lễ vật đều có thể để lễ vật ở lại, còn về việc các trưởng lão có đồng ý điều kiện của bọn họ hay không thì đó là vấn đề của các trưởng lão trong Y Tháp.

Nghe được lời này, những người đến tặng lễ vật đều mang theo bộ mặt tươi cười mà rời đi, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần các trưởng lão trong Y Tháp chịu nhận lễ vật, thì bọn họ liền có hy vọng.

Đáng tiếc, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Có vài gia tộc gần như là muốn tán gia bại sản, vậy mà mặt mũi của trưởng lão Y Tháp ra sao còn chưa nhìn thấy được, thì nói gì đến chuyện đào góc tường?

So sánh mà nói, chúng trưởng lão Y Tháp thu lễ vật quả thật là cũng sắp gãy tay luôn rồi, bọn họ nhìn vô số lễ vật chất đầy trong trưởng lão thất, rồi lại bắn ánh mắt ai oán mà nhìn chằm chằm về phía Vân Lạc Phong.

"Tháp chủ, người đến tặng lễ vật cũng sắp đạp vỡ ngạch cửa Y Tháp luôn rồi, chúng ta thu lễ vật như vậy hình như là không tốt lắm đâu!"

Vân Lạc Phong nhìn lễ vật chất đầy phòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: "Thời điểm mà bọn họ đến tặng lễ vật, có từng nói là muốn gặp các người không? Nếu bọn họ không có yêu cầu gì cả, vậy tại sao ta lại không được thu lễ vật?"

Chúng trưởng lão quay sang hai mặt nhìn nhau.

Những người kia tuy rằng cái gì cũng không có nói, nhưng mục đích tặng lễ vật đã quá rõ ràng rồi còn gì, nếu không phải vì muốn gặp mặt chúng trưởng lão, bọn họ hà tất phải lao tâm khổ tứ tặng lễ?

Tuy nhiên, chính bởi vì những người kia cái gì cũng không có nhắc đến, cho nên mới để cho Vân Lạc Phong nắm được kẻ hở.

Nghĩ đến đây, chúng trưởng lão không khỏi vì việc những người kia đá phải tấm ván sắt mà đổ mồ hôi lạnh.

Ai bảo những người kia đào góc tường nhà ai không đào, lại cố tình đi đào góc tường nhà tháp chủ chứ? Đây không phải tự đưa mình vào hố thì là gì?

"Người tới tặng lễ, đưa bao nhiêu các người cứ thu bấy nhiêu. Nếu nhận mà trong lòng cảm thấy không yên, thì cứ đem số lễ vật đó thưởng lại cho cấp dưới của các người là được!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi cười gian xảo: "Ta tin, sau khi được ban thưởng, thuộc hạ của các người sẽ càng liều mạng làm việc hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK