Không mất bao nhiêu thời gian.....
Cả bầu trời vang rền tiếng gầm rú của đàn Song Dực Hỏa Long.
"Các ngươi là hỏa long, vậy ta sẽ dùng lửa thêu chết các ngươi."
Như vậy, ngay cả chết các ngươi cũng không giữ được tôn nghiêm! Đây là cái giá các ngươi phải trả!
Nói xong câu ấy, Vân Lạc Phong đáp xuống đất, nàng ngồi xổm xuống, vòng tay ôm thân thể Vân Sơ Thiên vào lòng, tim co thắt từng cơn.
"Thiên Nhi, tại sao con lại ngốc như vậy?"
Vân Sơ Thiên miễn cưỡng mỉm cười: "Bởi vì người là mẫu thân của Thiên Nhi, trên đời này chỉ có mẹ tốt với Thiên Nhi nhất."
Lúc trước, cô bé không hiểu thế nào là nhân tình, không hiểu thế nào là tình thân, bây giờ đã được hưởng thụ qua, sao có thể đành lòng vứt bỏ?
"Thiên Nhi..."
Thân thể Vân Sơ Thiên càng ngày càng trong suốt, giống như có thể biến mất khỏi vòng tay Vân Lạc Phong bất kỳ lúc nào.
Vân Lạc Phong ôm thật chặt thân hình nhỏ bé ấy, nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi: "Thiên Nhi, con sẽ không chết đâu, mẹ nhất định sẽ có cách cứu con! Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, đệ mau ra đây!"
Vừa dứt lời, Tiểu Mạch liền xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong. Tiểu Mạch khẽ nhấp môi mỏng, mặt lộ đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Tiểu Mạch, đệ mau nói cho ta biết, làm cách nào mới cứu được Thiên Nhi?" Vân Lạc Phong khẩn trương ôm lấy thân thể trong suốt của Vân Sơ Thiên, giọng nói run rẩy: "Đệ mau nói cho ta biết đi! Dùng tim của ta có được không?"
"Chủ nhân...." Tim Tiểu Mạch cũng đau nhói: "Thân thể Thiên Nhi đặc biệt, tim của tỷ không có tác dụng gì đâu, tỷ... Vẫn nên nén bi thương..."
Nén bi thương?
Thân thể Vân Lạc Phong cứng đờ, ngay cả Tiểu Mạch cũng nói không có cách, chẳng lẽ nàng thật sự không thể cứu được Thiên Nhi?
"Nếu người thân của mình cũng không cứu được, vậy ta cần thực lực này có ích gì? Ta nỗ lực tu luyện, chính là vì không muốn để người thân của ta chịu bất kỳ tổn thương gì, vậy mà..."
"Vậy mà ta lại không bảo vệ được con của mình!"
Thời điểm mang Vân Sơ Thiên theo, nàng từng lập lời thề, nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Nhưng đến cuối cùng lại là Thiên Nhi vì bảo vệ nàng mà chết.
"Mẫu thân, mẹ đừng khóc!" Vân Sơ Thiên mỉm cười lộ ra cái răng nanh nhỏ đáng yêu, cô bé giơ tay lên xoa xoa gò má Vân Lạc Phong: "Thiên Nhi sẽ vĩnh viễn ở cạnh mẹ!"
"Không!"
Vân Lạc Phong run rẩy hét lên, vì thương tâm quá độ mà hai mắt đỏ bừng, nàng ra sức ôm Vân Sơ Thiên, giống như làm vậy thì sẽ giữ được cô bé ở lại.
"Mẫu thân, Thiên Nhi phải đi rồi...." Vân Sơ Thiên nâng mi mắt lên, một giọt nước mắt chảy xuống: "Thiên Nhi còn câu này muốn nói với mẹ, mẫu thân, con yêu mẹ!"
Mẫu thân, con yêu mẹ!
Thân thể Vân Sơ Thiên càng lúc càng trở nên trong suốt, cuối cùng thì vỡ vụn thành muôn ngàn điểm sáng li ti rồi biến mất.
Vân Lạc Phong vẫn duy trì tư thế ôm thân thể Vân Sơ Thiên, mãi vẫn không hồi phục tinh thần lại được.
Thật lâu, thật lâu sau đó, nàng mới thét lên một tiếng đau xé tâm can: "Thiên Nhi!"
Thế nhưng, đáp lại tiếng thét của nàng chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng gầm của đàn Song Dực Hỏa Long.
"Chủ nhân....."
Tiểu Mạch nhanh chóng bước tới đỡ lấy thân mình Vân Lạc Phong: "Bất luận là tỷ hay là Thiên Nhi, nếu không có tim thì không thể sống, sau khi mất tim mà Thiên Nhi còn có thể nói nhiều với tỷ như vậy đã là không dễ gì, vì thế..."
Vân Lạc Phong ngơ ngác nhìn chỗ mà Vân Sơ Thiên nằm lúc nãy, đau lòng đến mức chết lặng.
Nếu như...
Nếu như trước đó nàng không đưa Thiên Nhi theo, có phải sẽ không xảy ra những chuyện này hay không?