*Tầm Kim Thử là chuột tìm kho báu.
“Chủ nhân, người có ngoại quải, người có ngoại quải*! Bồi dưỡng Tầm Kim Thử bằng dược liệu thông thường rất khó khăn, nhưng người có linh dược đó! Nếu khiến Tầm Kim Thử dùng linh dược như đồ ăn, nó sẽ trưởng thành bay nhanh!”
*Ngoại quải: giống như hack, là phần mềm phụ trợ dùng cho game hay web như add on/Plugin/phần mềm auto và hack. Trong trường hợp này, ngoại quải giống như... một vật/phụ kiện trợ giúp ăn gian vậy.
Trên đại lục này, đám con cháu quý tộc đều thuần phục một hai linh thú để làm đồng bọn! Không phải Vân Lạc Phong chưa từng có ý nghĩ này, thế nhưng nàng chẳng hề có một chút sức mạnh nào, cho dù những người khác thuộc Vân gia thay nàng thuần phục linh thú, cuối cùng cũng có một ngày đám linh thú ấy phản lại nàng!
Rốt cuộc thì Tầm Kim Thử đang ăn vui vẻ cũng cảm giác được có ánh mắt đang dừng trên thân thể mình. Vì thế, mái đầu cứng đờ của nó quay qua một chút, trong phút chốc, nó đã đối diện với một đôi mắt cười gian tà.
“Chít!”
Tầm Kim Thử hét lên một tiếng, lướt một phát đã sắp phóng ra ngoài cửa, thế nhưng nó còn chưa kịp lao đi đã một bàn tay nhấc bổng.
“Chít chít chít!”
Nằm trong tay Vân Lạc Phong, Tầm Kim Thử giãy dụa hai lần, sau đó cắn ngón tay của nàng một cái, nhưng dưới sự công kích của nó, da của của nàng vẫn không bị rách, đôi mắt tà mị cười như không cười vẫn đang ngắm nhìn nó.
Tầm Kim Thử đành tuyệt vọng, từ bỏ việc giãy dụa, vẻ mặt tràn đầy sự suy sụp, nó đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thê thảm của mình khi bị biến thành đại tiệc chuột đồng rồi.
“Tiểu gia hỏa, đi theo ta thì sao?”
Trong lúc Tầm Kim Thử đang tuyệt vọng đến mức lười cử động, Vân Lạc Phong từ từ mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Tầm Kim Thử giống như tro vừa tàn lại cháy, đôi mắt chớp chớp, ngơ ngác ngắm nhìn nữ tử tuyệt sắc kia đang nở cười tà mị.
Lời này của nàng có ý gì?
Mình khỏi phải bị biến thành đại tiệc chuột đồng nữa sao?
“Ta biết ngươi nghe và hiểu được điều ta nói, đi theo ta, mỗi ngày đều có dược để ăn, sao hả?”
Nếu đổi lại là người bình thường, nghe thấy ngươi nói đi theo ta mỗi ngày đều có dược để ăn, chắc chắn người đó sẽ đánh cho ngươi một trận.
Nhưng Tầm Kim Thử không như vậy!
Sau khi nghe lời nói của Vân Lạc Phong, đôi mắt đen như mực kia rực sáng hơn một chút, vội vàng gật đầu như giã tỏi, kêu lên một tiếng chít.
“Ta đây sẽ đặt cho ngươi một cái tên.” Vân Lạc Phong thưởng thức Tầm Kim Thử trong tay mình, đáy mắt lộ ra ý cười gian: “Màu sắc của ngươi trông không khác sữa bò lắm, vậy thì về sau gọi ngươi là Trà Sữa nhé!”
“Chít!”
Tầm Kim Thử đáp lại một tiếng, chỉ cần mỗi ngày đều có dược để ăn, giúp nó đặt tên là gì, nó cũng không thèm để ý.
“Nước Tụ Linh Dược này là ta dùng còn dư lại, không có tác dụng gì với việc tăng thực lực của ngươi, lát nữa ta sẽ tới Y Các trước để mua chút dược liệu cho ngươi, chẳng qua...” Vân Lạc Phong ngừng lại một chút: “Sau này ngươi đi theo ta, không được giữ riêng bất cứ cái gì, ví dụ như ngươi nhặt được dược liệu ở ngoài thì phải mang về hiếu kính ta trước.”
Nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền giấu Trà Sữa vào trong ống tay áo rồi cất bước ra ngoài cửa.
Bốn ngày!
Nàng bế quan suốt bốn ngày, trong vòng bốn ngày này, ngoại trừ Vân Tiêu đến đưa cơm và nhờ nàng dùng châm cứu để trị liệu hai chân của nhị thúc thì nàng không gặp bất kỳ kẻ nào cả.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng xuất hiện.”
Nha hoàn Khinh Yên liếc mắt một cái đã trông thấy Vân Lạc Phong bước xuống phía sau núi, nàng ta đi nhanh tới, vội vàng bẩm báo rằng: “Tiểu thư, Mộ Thân kia lại tới nữa ạ?”
“Mộ Thân? Hắn đã gom đủ bốn nghìn năm trăm vạn lượng rồi à?” Vân Lạc Phong khẽ xoa cằm và nói: “Khinh Yên, bây giờ ta muốn tới Y Các một chuyến, ngươi bảo hắn để bạc lại. Về phần mấy chuyện khác, bảo hắn ngày mai chờ ta ở hậu viện.”
Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, nàng không có thời gian để ý tới Mộ Thân.
Khinh Yên hơi sửng sốt, bất chợt trông theo Vân Lạc Phong đang đi về phía cửa sau, đôi mắt to của nàng ta tràn đầy ánh nhìn nghi hoặc.
Kể từ khi tiểu thư tự sát không thành... Thay đổi quá lớn, trước kia nàng đuổi theo Thái tử điện hạ suốt ngày, bây giờ từ sáng tới tối nàng lại chạy qua Y Các...