Tất cả mọi người đều ngây ngốc, cực kỳ kinh ngạc.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.....
Vừa nãy không phải Lãng Tân Nguyệt còn rất hùng hổ sao? Sao bỗng dưng lại hành đại lễ với Vân Lạc Phong như vậy?
Lãng Tân Nguyệt cũng ngẩn ra, ả xấu hổ đứng dậy, ai ngờ vừa đi được vài bước thì hai chân lại tê rần rồi quỳ phịch xuống lần nữa.
"Người ngươi cảm thấy có lỗi là mẫu thân ta, không cần phải hành đại lễ với ta. Ngươi muốn tạ lỗi thì đi tạ lỗi với mẫu thân ta kìa." Vân Lạc Phong mỉm cười, không nóng không lạnh nói.
Lãng Tân Nguyệt tức muốn điên người, ả cảm thấy có lỗi nên hành đại lễ khi nào? Rõ ràng là.....
"Ngươi muốn chết?"
Lãng Tân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lại lần nữa tức giận đứng dậy, nhưng rồi cũng giống hai lần trước. Lãng Tân Nguyệt chưa tới gần được Vân Lạc Phong thì đã té xuống, lần này còn nặng hơn, đầu cũng đập xuống đất, làm hai mắt Lãng Tân Nguyệt nổ đầy sao.
"Rốt cuộc là ai? Là ai ở sau lưng đánh lén ta?" Lãng Tân Nguyệt tức giận gầm lên.
Sau khi rống giận xong, Lãng Tân Nguyệt chợt ngẩn người.
Ả đã là Thần Quân Giả, người có thể ám toán ả, chẳng lẽ là người.... Có thực lực cao hơn ả?
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Vân Tiêu, ý cười trong mắt nàng làm Vân Tiêu thấy chột dạ.
"Ta không có làm bẩn tay mình....."
Hóa ra, Vân Tiêu thật sự tin rằng Vân Lạc Phong không cho hắn động thủ là vì sợ làm bẩn tay hắn.
Thấy mặt mày Vân Lạc Phong nhiễm đầy ý cười, nhưng trước sau vẫn không nói một chữ, tâm tình Vân Tiêu càng thêm lo sợ: "Ta cũng không có động thủ!"
"Vậy vừa rồi chàng động cái gì?"
Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.
Tức thì, mọi người cùng tập trung ánh nhìn lên người Vân Tiêu, trong mắt họ không giấu được vẻ khiếp sợ.
Người im hơi lặng tiếng đánh lén Lãng Tân Nguyệt.... Chính là nam nhân này?
Nhìn thẳng vào mắt Vân Lạc Phong, Vân Tiêu thành thật trả lời: "Ta động chân!"
Đúng vậy, hắn dùng chân!
Hắn dùng chân tùy tiện đá một viên đá, viên đá kia bay đi đánh trúng vào huyệt đạo trên chân Lãng Tân Nguyệt.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề dùng đến tay.
"Là ngươi đánh lén ta?"
Lãng Tân Nguyệt vừa nghe kẻ đánh lén mình chính là Vân Tiêu thì tức đến mức mất hết lý trí. Ả không quên, hung thủ sát hại minh chủ, chính là nam nhân này.....
Tiếp theo, Lãng Tân Nguyệt mang theo cái đầu còn hơi choáng váng phóng về phía Vân Lạc Phong, lưỡi kiếm sắc bén chỉa thẳng về trước.
Vân Tiêu khẽ cau mày, phát ra khí thế cuồn cuộn, làm trời đất bỗng trở nên u ám.
"Cút!"
Ầm!
Vân Tiêu hét lên một tiếng, theo tiếng hét đó là một chùm ánh sáng lóa mắt xuất hiện trước người Vân Tiêu. Chùm ánh sáng kia đánh vào người Lãng Tân Nguyệt, khiến ả văng ngược ra sau.
Vân Tiêu chắp tay sau lưng đứng đó, hắc y đen như mực, ánh mắt lãnh khốc vô tình nổi lên sát ý ngút trời.
Nếu không phải trước đó Phong Nhi đã nói muốn đích thân giáo huấn nữ nhân này, báo thù cho nhạc mẫu, thì hắn đã sớm giết chết ả ta rồi.
Lãng Tân Nguyệt ngã xuống đất, miệng không ngừng nôn máu, hai mắt trừng lớn đầy vẻ không dám tin.
"Ngươi là Thần Quân Giả? Không! Không thể nào! Ta nhớ lúc gặp ngươi ở rừng Thiên Phạt cách đây nửa tháng, ngươi hãy còn là Thần Tôn Giả kia mà?"
Vì sao mới có nửa thàng mà hắn ta đã trở thành Thần Quân Giả?
Bạch Linh cũng tò mò nhìn Vân Tiêu: "Ta cũng muốn biết, mới có nửa tháng, con làm cách nào đột phá Thần Quân?"
Câu hỏi với giọng điệu rất bình thường, lại kỳ diệu làm Vân Tiêu đỏ mặt.
Làm sao hắn dám nói với nhạc mẫu rằng đây là kết quả của nửa tháng liên tục song tu?