Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Nam nhân trung niên nghe Tô Tuấn nói thế thì càng tức tối, không có chỗ xả.

Nếu người nói những lời này là Tô Lạc Trần, có lẽ ông ta sẽ bán tín bán nghi, nhưng Tô Tuấn chưa bao giờ nói dối. Gã mà nói thì chắc chắn đã xảy ra chuyện như thế.

“Hiện giờ Lâm cô nương đang ở đâu?"

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt Tô Tuấn bỗng tối sầm, trong mắt gã đầy vẻ bi thương đau đớn. 

Thấy sắc mặt gã như vậy, trong lòng nam nhân trung niên bỗng nảy sinh lo lắng.

“Phụ thân, Tiểu Bạch bị nữ nhân kia khống chế. Không biết ả ta dùng thủ đoạn gì mà khiến Tiểu Bạch lâm vào hôn mê, vì cứu nàng ấy, đệ đệ mới bị ả ta giết chết." 

Sắc mặt Tô Tuấn vô cùng đau khổ: "Ả ta còn nói, nếu ả ta đã là sư phụ của Tiểu Bạch thì hôn sự của nàng ấy phải do ả ta làm chủ. Cho dù người mà Tiểu Bạch thích là con, ả ta cũng tuyệt đối không để nàng ấy được như mong muốn."

“Làm càn!” Nam nhân trung niên đấm một phát xuống bàn, gân xanh nơi thái dương liên tục giật mạnh: "Thân phận Lâm cô nương tôn quý như thế, ả ta là hạng nào mà đòi làm chủ? Đúng là kẻ ngu xuân, tự cho mình là đúng!" 

So với cái chết của con ruột, ông ta càng phẫn nộ hơn khi có người dám can đảm làm chủ hôn sự của Lâm Nhược Bạch. 

Huyền Thanh môn nhất định phải chiếm được Lâm Nhược Bạch!  

“Tuấn nhi, con cũng biết là người bên tộc Thánh Nữ một mực không qua lại với nam nhân bên ngoài, tất cả nữ nhân của họ đều sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Thế nhưng, tộc Thánh Nữ vẫn luôn tìm kiếm truyền nhân. Nếu Tiểu Bạch đã yêu con, tộc Thánh Nữ cũng không thể làm chủ nàng ấy..."  

Nam nhân trung niên cất tiếng thở dài: "Vì vậy, ta mới muốn hai con bồi dưỡng tình cảm trước. Đợi đến khi nước chảy thành sông mới báo cho tộc Thánh Nữ hay, nhưng không ngờ tình cảm giữa hai con vừa mới phát triển thì đã bị kẻ ngu xuẩn kia ngăn cản! Nếu đã như thế, phụ thân chỉ còn cách báo cho tộc Thánh Nữ biết thôi."

Trong mắt Môn chủ Huyền Thanh môn, Lâm Nhược Bạch đã chắc chắn là con dâu ông ta, sao ông ta có thể cho phép kẻ nào tới cướp đoạt?

Nhất là nữ nhân kia tự cho mình là đúng, đòi làm chủ hôn sự của Lâm Nhược Bạch. Ả ta đúng là không biết xem lại thân phận. 

Truyền nhân của tộc Thánh Nữ, đâu đến lượt ả ta làm chủ? 

“Phụ thân, người không cần lo lắng chuyện này. Nửa tháng trước, con đã vạch trần này cho tộc Thánh Nữ biết, tin rằng bọn họ đã sớm nhận được tin tức." Ánh mắt Tô Tuấn toát lên vẻ âm hiểm: "Hơn nữa, con còn nói cho họ biết là nữ nhân kia vì muốn đệ đệ mình cưới Lâm Nhược Bạch nên không tiếc làm nàng ấy hôn mê, gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều." 

Thật ra Tô Tuấn cũng không rõ rốt cuộc giữa Vân Lạc Phong và Tiểu Mạch có quan hệ gì, nhưng gã không ngại bịa đặt thân phận giả tạo, chỉ cần khiến người bên tộc Thánh Nữ tin là đủ. 

“Được lắm!” Nam nhân trung niên nghiến răng nghiến lợi: "Cứ giao chuyện này cho tộc Thánh Nữ quản! Ta không tin bọn chúng dám đối địch với tộc Thánh Nữ!" 

Nghĩ vậy, ông ta lại nhìn về phía Tô Tuấn và hỏi: "Nếu tộc Thánh Nữ cứu Lâm cô nương, con có tự tin khiến nàng ấy đề cập tới hôn sự không?" 

“Chuyện này..."

Tô Tuấn chần chừ.

Nếu như là lúc đầu, chắc chắn gã sẽ vô cùng tự tin, cho rằng Lâm Nhược Bạch không thể không có mình.

Nhưng ngẫm lại khi ở trên Ngải Sơn, Lâm Nhược Bạch tỏ thái độ lạnh nhạt đã khiến lòng gã nhảy dựng.

“Sao hả? Các con đã ở bên nhau một năm ròng, con vẫn chưa thể khiến trái tim thiếu nữ của nàng ấy chấp nhận à? Ta nhớ trước đó con từng nói Lâm Nhược Bạch yêu con." Sắc mặt nam nhân trung niên hơi nặng nề, ông ta lạnh giọng hỏi. 

Tô Tuấn cắn răng, cương quyết ngẩng đầu: "Con tin tưởng Tiểu Bạch, nàng ấy tuyệt đối sẽ là thê tử của con!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK