Đúng vậy, Huyết Hổ thật sự có thể nói chuyện. Chẳng qua là các linh thú sống ở rừng Thiên Phạt đã lâu, nên ít dùng ngôn ngữ loài người để nói chuyện.
Suy cho cùng, linh thú đột phá cảnh giới Thần Tôn rồi thì sao có thể không biết nói tiếng người cho được?
Sau khi Vân Lạc Phong biết Vân Nguyệt Thanh cũng ở rừng Thiên Phạt, hơn nữa còn đang bị trọng thương, thì lập tức quẳng chiến trường ra sau đầu, bảo Huyết Hổ mau chóng đưa nàng đến gặp Vân Nguyệt Thanh.
Còn về đám Thần Tôn Giả kia.... Vân Tiêu sẽ giải quyết nhanh thôi.
"Đây là Giải Độc Thảo, mau cho bà ấy ăn trước đi! Thứ này có thể tạm thời khống chế độc trong người bà ấy, nếu muốn giải độc một cách triệt để thì vẫn cần một ít thời gian." Vân Lạc Phong nhíu mày.
Độc tố trong người Vân Nguyệt Thanh... À không, trong người Bạch Linh tương đối phức tạp. Đây là loại độc khó giải nhất mà nàng từng gặp. Trong thời gian ngắn khó mà giải hết hoàn toàn được.
Muốn giải hết, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.
Sau khi cho Bạch Linh ăn Giải Độc Thảo, Vân Lạc Phong nhanh chóng lấy ngân châm ra châm vào lòng ngực Bạch Linh.
Tiếp đó, nàng lại lôi Tiểu Trùng Trùng trong không gian thần điển ra, nói: "Cho ta một giọt tinh huyết!"
"Cái gì?"
Tiểu Trùng Trùng cả kinh, yếu ớt nói: "Chủ mẫu, người cũng biết tinh huyết đối với Long tộc chúng ta quan trọng cỡ nào mà, mất đi một giọt, ta phải mấy đến mấy tháng mới hồi phục đó."
"Ngươi là rồng của tộc Tổ Long đúng không?" Vân Lạc Phong bình thản hỏi.
Đáy mắt Tiểu Trùng Trùng dấy lên cảnh giác: "Người hỏi cái này làm gì?"
"Có muốn trở về tộc của ngươi không?"
Tiểu Trùng Trùng là lão tổ tông của Long tộc, nhưng không có nghĩa nó là người tạo ra Long tộc. Tiểu Trùng Trùng đến từ tộc Tổ Long.
Đối với Long tộc bình thường mà nói, bất cứ con rồng nào của tộc Tổ Long đều là lão tổ tông của chúng.
Ánh mắt Tiểu Trùng Trùng càng thêm cảnh giác: "Chủ mẫu, người có âm mưu gì thì mau nói đi! Người thật sự có thể giúp ta trở về tộc Tổ Long?"
"Đúng vậy! Theo suy đoán của ta, tộc Tổ Long chắc hẳn đã bị tách ra cùng với Linh Thần Đại Lục từ nhiều năm trước. Ngươi cho ta một giọt tinh huyết, ta giúp ngươi về lại tộc Tổ Long. Đây là giao dịch công bằng, tuyệt không dối già gạt trẻ!"
Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của chủ mẫu nhà mình, hai mắt Tiểu Trùng Trùng sáng lên. Chỉ cần có thể về lại tộc Tổ Long, đừng nói là một giọt tinh huyết, cho dù là mười giọt nó cũng chịu.
"Được! Một lời đã định!"
Tiểu Trùng Trùng hưng phấn lắc lắc cái mông nhỏ, nó thè lưỡi ra, hơi dùng sức cắn một cái, một giọt tinh huyết liền xuất hiện rồi bay vào miệng Bạch Linh.
Có giọt tinh huyết này hỗ trợ khôi phục nguyên khí, sắc mặt Bạch Linh từ từ hồng hào trở lại, một tia hắc khí theo ngân châm đi ra khỏi lòng ngực bà.
"Ưm....."
Bạch Linh phát ra một tiếng rên khẽ, mí mắt động đậy, từ từ mở ra.
Vừa mở mắt, Bạch Linh liền cảm nhận được một đầu lưỡi ấm áp đang liếm mặt mình, đồng thời cũng khiến bà giật mình kinh ngạc: "Ta chưa chết?"
Nếu như chưa khôi phục ký ức, Bạch Linh cũng không muốn chết.
Nhưng hiện tại đã nhớ lại tất cả, nhớ lại luôn cảnh tượng phu quân bà chết trên chiến trường, thì sống, đối với bà mà nói còn đau khổ hơn là chết.
"Chẳng lẽ bà muốn chết cho xong chuyện? Bà cho rằng chết là giải thoát à? Đúng, bà chết, bà được giải thoát! Nhưng còn những người đang sống thì sao đây? Gia gia bạc trắng đầu vì các người! Nhị thúc cũng đau khổ bao nhiêu năm qua!"
Vân Lạc Phong nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt Bạch Linh, tiếp tục nói: "Kỳ Tô bị người Kỳ gia đuổi đi, Kỳ Linh lại thề chỉ cần nó có thực lực sẽ lập tức tới rừng Thiên Phạt tìm bà."
"Nhiều người quan tâm bà như vậy, lo lắng cho bà như vậy, thế nhưng bà lại muốn một mình được giải thoát, bà có từng nghĩ cho những người thân còn sống kia không?