Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Thanh lâu?

Hai mắt Tô Tranh lập tức sáng quắt lên, không cần Long Phi kéo cũng vội vã đi theo ra ngoài.

"Xem như tên tiểu tử thúi nhà ngươi thức thời, biết hiếu kinh sư thúc nhà ngươi! Vừa rồi ta có nghe được trong Linh thành này có một thanh lâu, các cô nương trong đó lớn lên đều rất xinh đẹp! Bây giờ chúng ta lập tức đến đó đi!"

_____

Phủ thành chủ.

Trong thư phòng xa hoa, bàn tay của Lâm Nguyên đang vuốt ve nhẹ nhàng lên một bức họa, ánh mắt ông ta ngập tràn sự ôn nhu.

Bức họa kia vẻ một nữ tử, toàn thân mặc lục y, thanh thoát động lòng người. Trong tay nữ tử kia đang cầm một cây sáo ngọc, tinh nghịch mà ngồi trên một cành cây cao, trên mặt tràn đầy ý cười.

Nụ cười của nữ tử kia như là ánh sáng ấm áp, soi sáng cái cái mảnh đất buồn tẻ xung quanh, hình thành nên một bức tranh tuyệt mỹ.

"Kiếp Phù Dung..."

Lâm Nguyên cúi người, đầu lưỡi liếm lên trên khuôn mặt nữ nhân trên bức họa, vẻ mặt của ông ta vô cùng hưởng thụ, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "mặc kệ nàng là người hay là linh thú, ta cũng đều phải có được nàng! Dù phải bất chấp thủ đoạn, ta cũng phải đạt được mục đích của mình. Thậm chí là dùng một mồi lửa đốt trụi toàn bộ Vô Hồi Chi Sâm kia của nàng!"

Nếu như là trước kia, những loại chuyện thế này, Lâm Nguyên nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến. Tuy nhiên, cách đây không lâu, Lâm Nguyên vô tình biết được một tin tức.

Tất cả thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm đều đã bị phong ấn.

Đây chẳng phải là do ông trời thông cảm cho nổi khổ tương tư nhiều năm xưa của ông ta mà ban cho ông ta một cơ hội tốt hay sao?

"Phụ thân!"

Từ ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nói thanh lãnh, làm cho Lâm Nguyên giật mình hoảng sợ, vội vội vàng vàng cuộn lại bức họa trong tay, ông ta ho khan hai tiếng, nói: "vào đi!"

Cửa phòng chậm rãi bị đẩy mở ra.

Dưới ánh mặt trời, Lâm Nhược Hân từ tốn bước vào, tóc đen khẽ lay động, khuôn mặt thanh lãnh, diện mạo thanh lệ được bao phủ dưới ánh sáng mặt trời như là phát ra từng tia sáng nhàn nhạt.

"Nhược Hân, con về rồi à?"

Lâm Nguyên hoàn toàn không còn chút gì của bộ dáng bỉ ổi vừa rồi, khuôn mặt đầy vẻ chính trực: "còn ba ngày nữa là phải xuất phát đến Vô Hồi Chi Sâm rồi, đến lúc đó con nhất định phải chuẩn bị cho tốt! Ngoài ra, số cường giả mà lần này cha triệu tập tới đây, trong đó cũng có không ít nhân tài trẻ tuổi, con có thể từ trong bọn họ mà chọn ra một người để làm phu quân của mình!"

Lâm Nhược Hân hơi khựng lại, lúc này, trong đầu cô ta bỗng hiện ra một khuôn mặt nam nhân lãnh khốc vô tình.

"Phụ thân, con nghĩ là con đã chọn được người có thể làm phu quân tương lai của mình rồi!"

"Hả?" Lâm Nguyên ngước mắt nhìn Lâm Nhược Hân: "không biết đó là người nào? Có thể dẫn đến đây cho phụ thân gặp mặt một chút được không?"

Lâm Nhược Hân lắc lắc đầu: "hắn vẫn còn nằm trong sự thử thách của con, khi nào hắn thông qua được thử thách, con sẽ lập tức thành thân với hắn!"

Nghe được lời này, Lâm Nguyên ngược lại không có nói thêm gì nữa.

Đối với ánh mắt nhìn người của nữ nhi nhà mình, Lâm Nguyên rất có lòng tin.

"Nếu đã như vậy thì con cứ tự mình quyết định đi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì con lui ra ngoài trước đi!" Lâm Nguyên phất tay một cái, cất giọng nói nhàn nhạt.

"Dạ!"

Lâm Nhược Hân khẽ khom người, sau đó lui ra khỏi thư phòng.

Trước khi rời đi, Lâm Nhược Hân còn âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô ta thật sự lo là phụ thân sẽ gặn hỏi nam nhân kia là người phương nào, đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ phái người điều tra về nam nhân kia.

Việc này sẽ làm đảo lộn kế hoạch của cô ta!

Lâm Nhược Hân nghĩ rằng Lâm Nguyên thật sự yên tâm về cô ta cho nên mới không có gặn hỏi gì nhiều, lại không ngờ được phụ thân tốt của mình chẳng qua chỉ là muốn cô ta nhanh chóng rời đi mà thôi.

Ngay khoảnh khắc mà Lâm Nhược Hân khép cửa thư phòng lại, Lâm Nguyên lại lần nữa trải bức họa kia lên bàn, vươn cái lưỡi ghê tởm của mình mà liếm lên trên bức họa, cái biểu tình kia của ông ta, giống như thứ ông ta đang liếm không phải là một tờ giấy, mà là một con người thật.

Đặc biệt là, thời điểm mà ông ta liếm bức họa kia còn phát ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng.

______

Ba ngày sau.

Hôm nay chính là ngày mà thành chủ Linh thành cùng những nhân sĩ mà ông ta triệu tập được xuất phát tiến vào Vô Hồi Chi Sâm.

Sáng sớm, trước cửa thành đã tụ tập đông đúc người, chờ khi mấy người Vân Lạc Phong tới, thì cửa thành đã bị vây chặt như nêm cối.

"Các vị!"

Lâm Nguyên nâng tay lên cao, tức khắc, cửa thành đang ồn ào ầm ĩ liền trở nên im lặng.

Lâm Nguyên cất giọng nói sang sảng: "hẳn là các vị cũng đã biết, nơi mà chúng ta đi lần này chính là Vô Hồi Chi Sâm! Có câu nói chính là phú quý hiểm trung cầu*, chuyến đi này tuy rằng ẩn chứa nhiều hung hiểm, nhưng nếu như có thể còn sống trở về, thực lực tất nhiên sẽ nảy sinh ra biến hóa khôn lường!"

(*phú quý hiểm trung cầu: muốn có được phú quý phải xông qua nguy hiểm để đạt được)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK