"Nếu ngươi muốn trở thành thiếp thị của hắn, vậy ngươi có thể tự mình đi tìm hắn!"
Vân Lạc Phong thoáng nhìn qua nam nhân đang đi từ sảnh ngoài vào, khóe môi khẽ khơi mào lên một độ cong nhàn nhạt, đáy mắt hàm chứa ý như cười như không.
Lục công chúa lại không hề cảm nhận được có người ở phía sau, cô ta gắt gao cắn chặt răng mình: "ta không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với hắn ta, cho nên khiến hắn ở trước mặt nhiều người mà làm nhục ta! Vân tỷ tỷ, tỷ thân là chính thê của hắn, tỷ có quyền thay hắn nạp thiếp, cho nên ta mới cả gan thỉnh cầu tỷ tỷ, xin tỷ tỷ thỏa mãn cho nguyện vọng này của ta!"
Sau khi lục công chúa nói xong lời này, cô ta bỗng cảm nhận được một cổ hàn khí từ phía sau đánh úp tới, làm cho lục phủ ngũ tạng của cô ta không chịu nổi mà chấn động một chút.
"Phải không?" Vân Lạc Phong chậm rãi tiến tới gần lục công chúa: "vậy ngươi cho rằng, tại sao ta phải đem nam nhân của mình chấp hai tay dâng cho người khác?"
Lục công chúa cố áp xuống sự sợ hãi trong lòng, cố gắng tiếp tục nói: "Vân tỷ tỷ, hắn sớm muộn gì cũng phải nạp thiếp, chẳng lẽ tỷ lại muốn hắn lấy về một người thiếp không hòa hợp với tỷ? Như vậy còn không bằng để cho ta, cũng khiến cho tỷ bớt lo....."
Ầm!
Bất chợt, cổ hàn khí phía sau càng thêm mãnh liệt, dường như có một bàn tay vô hình chưởng một cái lên lưng của lục công chúa, ngay tức khắc, cả người cô ta bay ra ngoài, miệng nôn máu không ngừng.
Sau khi lục công chúa bị đánh bay đi, thái phó lúc này mới cảm nhận được cổ áp lực đè ép lên người mình biến mất, ông ta cuối cùng cũng hít thở thông thuận trở lại, nhưng mà, sau khi ông ta nhìn thấy diện mạo lãnh khốc của nam nhân vừa tới, nỗi sợ hãi trong lòng bất giác lại sinh ra, thân mình già nua cứ run rẩy không ngừng.
Từ lúc Vân Tiêu vừa bước chân vào đại sảnh, chớp mắt thì ông ta đã nhận ra sự xuất hiện của Vân Tiêu rồi, thời điểm mà ông ta muốn nhắc nhở lục công chúa, thân mình lại đột nhiên không thể cử động, ngay cả mở miệng cũng không phát ra được âm thanh nào.
Loại cảm giác ấy, giống như là có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng của ông ta vậy.
"Ngươi..... "
Lục công chúa ngẩng gương mặt tái nhợt chúa mình lên, khiếp sợ mà nhìn nam nhân lãnh khốc một thân hắc bào, khí thế sắc bén tựa chim ưng, đáy mắt cô ta dần hiện lên một tia sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lùng của Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào lục công chúa.
Mặc dù đêm qua, ở tại tửu lầu, nam nhân này đã ném cô ta ra ngoài, lại cũng chưa từng liếc mắt nhìn đến cô ta một cái nào, nhưng hôm nay, ánh mắt của hắn cuối cùng cũng dừng lại trên người cô ta.
Theo lý mà nói, lục công chúa hẳn là nên hưng phấn, nhưng hiện tại, cô ta lại chẳng thể nào mà cười nổi....
Ánh mắt của nam nhân này rất lạnh, lạnh đến tàn khốc! Có một cảm giác, tựa hồ bản thân mình ở trong mắt nam nhân này chẳng qua chỉ là một con kiến, tùy thời đều có thế bóp chết bất cứ lúc nào.
"Nhớ kỹ!" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, nhìn thẳng vào mặt lục công chúa: "nam nhân của ta, những người khác không được phép nhúng chàm! Nếu có kẻ nào dám đánh chủ ý lên nam nhân của ta, ta sẽ làm cho chúng có đi mà không có về!"
Lục công chúa kinh hoảng há to miệng, nghiễm nhiên là không ngờ Vân Lạc Phong lại nói ra được những lời như vậy, cô ta vội vàng xoay đầu nhìn về khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân kia, lại thấy hắn không hề có bất cứ phản ứng gì với những lời vừa rồi, dường như là ngầm đồng ý với hành vi này của Vân Lạc Phong.
Lúc này, lục công chúa không biết tư vị trong lòng mình là cái gì nữa.
Ghen tị? Hay là hâm mộ?
Nhưng cô ta biết một điều, chính là cả đời này của cô ta, không thể ở bên cạnh làm bạn cùng với nam nhân kia!
Nếu như không có cách nào làm bạn cùng hắn, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa?
"Lục công chúa, con muốn làm gì?"
Thái phó thấy lục công chúa rút bảo kiếm ra, tức khắc cả hốc mắt đều đỏ lên, nôn nóng muốn đi qua mà cướp lấy thanh kiếm trong tay của lục công chúa.
Nhưng ông ta còn chưa đi tới trước mặt của lục công chúa thì đã thấy Vân Tiêu vung tay lên, sau đó thì cả người thái phó liền bay ra ngoài, phịch một tiếng, thân mình ông ta lăn ra khỏi đại sảnh.