"Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong Linh Xuyên Sơn, chắc là sẽ không có ai quấy rầy chúng ta. Kỳ Linh, muội chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Bạch y nữ tử dừng bước, nhìn bé gái đáng yêu kia, hỏi.
Bé gái khẽ gật đầu, trong đôi mắt tròn xoe sáng ngời là một mảnh kiên định.
"Chuẩn bị xong rồi!"
Vân Lạc Phong mỉm cười hơi có chút gian xảo: "Ta không có linh quả giúp muội, cho nên có thể có hơi đau, nếu muội chống đỡ được, vậy sau này muội sẽ không còn là phế vật nữa."
Kỳ thật, thời điểm lần đầu tiên gặp Kỳ Linh, Vân Lạc Phong đã biết có thể dùng cách gì giúp cô bé.
Thế nhưng, quá trình này rất thống khổ, cô bé còn nhỏ như vậy sao có thể chịu nổi?
Cho nên, Vân Lạc Phong chưa từng nói sẽ giúp cô bé, mãi cho đến mấy ngày trước, ở trước cửa dược đường Kỳ gia, chính miệng Kỳ Linh nói có thể chịu khổ, không sợ chết, thì Vân Lạc Phong mới quyết định giúp cô bé.
"Tỷ tỷ, Linh nhi không sợ!"
Hai mắt Kỳ Linh sáng rực, ánh sáng trong mắt cô bé tựa như ánh mặt trời, tràn ngập hy vọng.
"Vậy bây giờ muội ngồi xuống, thử tu luyện, phương pháp tu luyện chắc muội đã biết, mặc kệ lát nữa có đau đớn thế nào, muội cũng phải kiên trì, ta sẽ không để muội chết!"
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Kỳ Linh, kiên định nói.
"Dạ!"
Kỳ Linh khoanh chân ngồi xuống, trong đầu hồi tưởng lại phương pháp tu luyện mà Vân Nguyệt Thanh từng dạy, tích tắc sau đó, linh khí quanh người cô bé hội tụ, dần dần hình thành sương mù dày đặc.
Làn sương kia xuyên qua lỗ chân lông của Kỳ Linh, đang muốn chui vào trong cơ thể cô bé, thì đúng ngay vào lúc này, một cơn đau đớn khủng khiếp bỗng truyền tới, làm cả người Kỳ Linh run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt đi.
Đồng thời, cùng lúc đó....
Một bàn tay đặt lên lưng Kỳ Linh, lực lượng ấm áp truyền vào cơ thể cô bé, giúp cô bé giảm bớt đau đớn.
Nhưng Kỳ Linh tu luyện, không giống như việc Vân Tiêu moi tim trích máu lúc trước.
Linh khi trong không gian thần điển có thể làm Vân Tiêu không cảm nhận được cơn đau lúc moi tim, nhưng lại không cách nào xóa bỏ hết thống khổ của Kỳ Linh.
Vì thế, mỗi khi linh khí đi vào, cô bé sẽ đau đớn khắp người, môi nhỏ cắn chặt, không rên một tiếng.
"Kỳ Linh, nếu muội không kiên trì nổi cũng không sao, chờ sau khi tìm được linh quả, ta có thể giúp muội tu luyện lại lần nữa."
Giọng Vân Lạc Phong truyền tới từ phía sau, lại không làm tâm tư nhỏ của Kỳ Linh dao động dù chỉ một chút.
Vì đau đớn kịch liệt, khiến Kỳ Linh chỉ có thể ngắt quãng nghẹn ra bốn chứ: "Muốn tìm.... Dì Vân!"
Cô bé không thể bỏ cuộc!
Thấy Kỳ Linh như vậy, Vân Lạc Phong cũng không nói thêm, nàng im lặng vận khí giúp Kỳ Linh.
Linh khí này không thể giúp Kỳ Linh loại bỏ đau đớn, chỉ có thể đảm bảo tính mạng cô bé.
Chỉ cần Kỳ Linh có thể thành công hấp thu linh khí đả thông kinh mạch, thì sau này khi tu luyện sẽ không còn đau đớn nữa.
Bước đầu tiên này là quan trọng nhất!
Linh khí trong người càng lúc càng nhiều, những luồng linh khí kia đang mạnh mẽ khai thông kinh mạch, cũng vì linh khí hội tụ, nên mới làm cơ thể Kỳ Linh run lên.
Dù sao Kỳ Linh cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, cô bé có thể chịu đựng không hé răng kêu đau, nhưng không thể khống chế nước mắt của mình, rất nhanh, cả khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đều ướt đẫm nước mắt.
Nếu không nhờ trong lòng có một tín niệm chống đỡ, chỉ sợ cô bé đã sớm bỏ cuộc....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sắc trời ban mai bị hoàng hôn thay thế.
Kỳ Linh đau đến muốn ngất xỉu, nhưng nhờ Vân Lạc Phong truyền linh lực vào người, nên đầu óc cô bé vô cùng tỉnh táo.
Cuối cùng.....
Ngay khoảnh khắc Kỳ Linh sắp không chống đỡ được nữa, thì uỳnh một tiếng, một tiếng nổ lớn dậy trời vang lên, tiếp đó Kỳ Linh không thể chống đỡ được nữa, cả người ngã quỵ xuống.