Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Nhìn thần thái tự tin trên mặt Vân Lạc Phong, tim Trầm Ngọc Khanh như bị một cái gì đó hung hăng đánh mạnh vào! Mà trong suốt mười năm qua, hắn chưa từng có lại cái cảm giác như thế này.

Hắn từng gặp qua quá nhiều nữ nhân, đa số đều là loại nữ nhân vì quyền lực mà muốn bò lên giường của nam nhân. Duy chỉ có mình Vân Lạc Phong, nữ nhân này lại hùng hồn nói cho hắn biết rằng cô ấy sẽ dựa vào chính thực lực của mình để giành được đồ vật mà mình muốn.

"Ta hiểu rồi!"

Trầm Ngọc Khanh nhàn nhạt nở nụ cười: "nếu cô có yêu cầu gì, tùy thời đều có thể đến Trầm gia tìm ta! Trong thành Hoàng Tuyền này, Trầm Ngọc Khanh ta nói một, không kẻ nào dám nói hai!"

Vân Lạc Phong nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngọc Khanh, gật đầu một cái: "mạng của ngươi cũng chỉ có mình ta có thể cứu, nếu thật sự có chỗ nào cần đến ngươi hổ trợ, ta tự nhiên sẽ mở miệng! Chỉ là cái Bỉ Ngạn Sơn này.... Ta hoàn toàn có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà đến đó!"

Trầm Ngọc Khanh tuy không nói thêm gì nữa, nhưng khuôn mặt hắn đã lộ rõ ra sự thưởng thức đối với Vân Lạc Phong.

"Ngày mai, ta ở tại Trầm gia chờ cô!"

Dứt lời, Trầm Ngọc Khanh nhìn Vân Lạc Phong một lần cuối rồi xoay người nhắm thẳng hướng bên ngoài mà đi.

Không bao lâu sau, thân ảnh tựa như trích tiên đã biến mất dưới ánh náng hoàng hôn lộng lẫy.

____

Đêm.

Ánh trăng như nước.

Trong phủ đệ Trầm gia, Trầm Ngọc Khanh chắp tay sau lưng mà đứng, dưới ánh trăng tiêu sái, một thân trường bào màu trăng non, một mái tóc bạc trắng như tuyết, nếu chung quanh mà có thêm khói trắng lượn lờ, chắc hẳn sẽ làm người ta ngỡ rằng bản thân vừa lạc vào tiên cảnh.

"Tra xét mọi chuyện có liên quan đến Vân Lạc Phong cho ta, trong vòng hai ngày phải làm xong!"

"Dạ, gia chủ!"

Trong góc tối, một ám vệ cung kính chắp nắm tay, sau đó thân mình nhanh chóng biến mất tại chỗ, hòa làm một thể cùng bóng đêm.

Ngay cả Trầm Ngọc Khanh cũng không rõ, tại sao hôm nay sau khi gặp được Vân Lạc Phong rồi thì lại vô cùng muốn tìm hiểu mọi chuyện về Vân Lạc Phong. Nói một cách chính xác hơn là, hắn muốn biết, rốt cuộc trên người Vân Lạc Phong đã từng xảy ra những chuyện gì, mà lại khiến cho một tiểu cô nương tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại tự mình cố gắng tự lập đến như vậy.

Không thể không nói, hiệu quả làm việc của người Trầm gia rất cao, trong hai ngày, ám vệ được phái đi đã cầm về một bản ghi chép cũng xem như là gần đầy đủ đưa tới trước mặt Trầm Ngọc Khanh.

Sau khi nhìn thấy nội dung trong bản ghi chép, chân mày Trầm Ngọc Khanh càng nhíu càng chặt, nụ cười ôn hòa ngàn năm không đổi trên mặt hắn cũng biến mất tự lúc nào.

"Cha mẹ bị hại chết vào năm bốn tuổi, nhị thúc chọc phải cường địch, làm bản thân tàn phế, sống trong bóng tối hết mười năm. Gia gia cũng đồng thời dẫn binh xuất chiến vào năm cô ấy bốn tuổi, để lại một mình cô ấy ở nhà. Tuổi thơ chịu biết bao nhiêu là khinh nhục, lại còn bị từ hôn."

"Vân Lạc Phong hoàn toàn thay đổi tính tình từ sau khi gia gia cô ấy chiến thắng trở về! Chẳng những để lộ ra thiên phú y thuật cường đại, còn ở dưới sự uy hiếp của hoàng thất mà thành lập được một đội quân khổng lồ! Thiên phú của bản thân cũng trác tuyệt hơn người. Người bên ngoài luôn đồn đại rằng mấy năm qua là do Vân Lạc Phong giả heo ăn thịt hổ mà thôi. Sau này, nhờ có Vân tướng quân trở về che chở nên cô ấy mới bộc lộ ra hết thiên phú của mình."

Thật khó mà tưởng tượng được. Một đứa trẻ mới bốn tuổi, phải sống trong tình cảnh như vậy suốt mười năm, rốt cuộc là cô ấy làm thế nào mà trải qua được? Nếu cô ấy không che giấu thiên phú của mình, thì tại một nơi ăn thịt người không nhả xương như phiếm đại lục này, có lẽ cô ấy đã bị người ta giết chết mất xác từ lâu rồi.

Đương nhiên, không có một ai trên đời này biết, Vân Lạc Phong thật sự đã chết từ lâu rồi. Vân Lạc Phong của bây giờ chẳng qua là một linh hồn dị thế mà thôi.

"Gia chủ, đây là toàn bộ mọi chuyện về Vân Lạc Phong cô nương!"

Ám vệ cung kính đứng phía sau Trầm Ngọc Khanh, nói với vẻ mặt vô cảm.

Trầm Ngọc Khanh tiếp tục đọc, khi đọc đến đoạn người bên ngoài đồn đại Vân Lạc Phong ép bức con gái nhà lành, cưỡng ép thị nữ của mình gả cho một hộ vệ thì không nhịn được nữa mà phì cười.

"Ép bức con gái nhà lành... Vì điểm này thì hình như là không có nói oan cho cô ta!"

Còn không phải vậy sao?

Trước đó Vân Lạc Phong còn đòi đem hắn bán vào Trúc lâu, cái này không gọi là ép bức con nhà lành thì là gì?

"Nhưng mà, tính cách của Vân Lạc Phong như vậy thì sao có thể làm ra chuyện ép bức thị nữ của mình được? Ngươi đi điều tra xem, những lời đồn này là xuất phát từ đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK