Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Lâm Nhược Bạch cảm thấy vừa tức giận vừa bất bình: "Sư phụ, lần trước con không có cùng người đi đến Nam Cung gia, lần này con nhất định phải cùng người đi đến cái buổi tụ hội gì đó kia. Con thật muốn xem thử, ai dám khi dễ sư phụ của con."

Nhớ đến những đãi ngộ mà Vân Lạc Phong gặp được trong yến tiệc sinh thần kia, Lâm Nhược Bạch liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo lại hai mắt: "Nếu như Âu Nhã muốn làm nhục ta, thì chắc chắn cũng sẽ mời luôn Nam Cung tham gia. Cho nên, ta muốn nhân cơ hội lần này, lấy lại thanh danh cho Nam Cung."

Lâm Nhược Bạch dùng sức gật gật đầu, cô ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, cười hì hì mà nói: "Sư phụ, người dẫn con đi theo đi, con muốn đi để trút giận cho người!"

"Được rồi, vậy con mau đi chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta sẽ xuất phát!"

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái, tựa lưng vào trên núi đá giả, khuôn mặt tà mị khẽ nở một nụ cười.

"Xem ra ta phải mau chóng giải quyết xong những chuyện ở đây, rồi mới có thể yên tâm ra ngoài tăng lên thực lực của mình...."

_____

Ban đêm.

Bóng trăng như nước.

Sông Hoài Biên, trên một chiếc thuyền xa hoa to lớn, tiếng đàn ưu nhã mà thư thái chậm rãi vang lên khắp toàn bộ bờ sông.

Bên trong khoang thuyền, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói của từng nhóm thanh niên tài tuấn trò chuyện với nhau.

Chỉ là rất nhanh, những tiếng nói kia đã im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía một nam hai nữ vừa xuất hiện ở cửa thuyền.

Mắt thấy nam nhân kia lớn lên anh khí tuấn lãng, mày kiếm, mắt sáng, một thân trường bào xanh miết, làm diện mạo trẻ tuổi của hắn ta càng tăng thêm nét trẻ trung, tuy nhiên, nụ cười nơi khóe môi người này lại lộ ra một tia bỉ ổi tà khí, trông không giống một công tử quý tộc, ngược lại càng giống một tên lưu manh hơn.

Một trong hai thiếu nữ đứng bên cạnh nam nhân kia có diện mạo tuyệt sắc khuynh thành, bạch y trắng hơn tuyết, phong hoa muôn vàn, xinh đẹp đến mức làm người ta quên luôn cả việc hít thở.

Mà hai người này đứng chung một chỗ, lại khiến người ta có cảm giác như là một bông hoa lài cấm bãi phân trâu.

Thật sự làm người tiếc hận!

Mà bên cạnh vị bạch y thiếu nữ kia, còn có một tiểu cô nương khác.

Tiểu cô nương này, lớn lên trông có vẻ non nớt đáng yêu, khi cười lên còn để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, trên mặt vẫn còn vương lại một chút tính trẻ con, thần sắc tươi cười sáng lạn, làm người ta không khỏi có cảm giác thư thái.

"Âu Nhã tiểu thư, hai vị này là...."

Bọn họ không hỏi Nam Cung Vân Dật.

Bởi vì trong cái Vô Tận Thành này, có ai mà không biết đến tên tuổi của Nam Cung Vân Dật?

Khiến cho mọi người thật sự thấy tò mò là, hai vị thiếu nữ bên cạnh Nam Cung Vân Dật là người phương nào?

Tuy nhiên, trong đám đông ở đây có một ít người từng đến tham dự yến tiệc sinh thần ngày đó, cho nên sau khi bọn họ nhận ra Vân Lạc Phong, thì trên mặt liền tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Âu Nhã hơi hơi mỉm cười: "Ta xin giới thiệu với các vị ở đây một chút, vị cô nương này có y thuật vô cùng cao minh, ngay cả ta cũng tự thấy thẹn không bằng. Cho nên, hôm nay ta mời mọi người tới đây, chính là muốn cho mọi người một cơ hội, nếu như các người có bệnh gì thì cứ việc lên tiếng, vị cô nương này nhất định sẽ chữa khỏi cho mọi người!"

Âu Nhã cười đẹp đến mức động lòng người, mỗi một ánh mắt một nụ cười của cô ta, đều mê hoặc nhân tâm.

Dù diện mạo Âu Nhã không có thanh lệ tuyệt sắc như Nam Cung Lam, nhưng trên người cô ta lại có một năng lượng khiến người ta cứ muốn đến gần.

Có lẽ, đây chính là mị lúc của cô ta!

"Lời Âu Nhã tiểu thư nói là thật sao?"

"Y thuật còn cao minh hơn cả Âu Nhã tiểu thư? Chẳng lẽ thiên phú của nữ nhân này là đệ nhất trong Vô Tận Thành?  Tại sao trước giờ ta lại chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của cô ta?"

"Không ngờ Âu Nhã tiểu thư lại tận tâm tận lực vì chúng ta như thế, thân thể của ta quả thật có chút bệnh khó nói, nếu như lần này thật sự có thể chữa khỏi, thì tất cả đều là nhờ công lao của Âu Nhã tiểu thư, suốt đời suốt kiếp của ta cũng khó mà quên được!"

Nhìn xem!

Vân Lạc Phong thân là y sư, vậy mà công lao lại thuộc về Âu Nhã.

Âu Nhã cái gì cũng không có làm, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội này làm khó Vân Lạc Phong, vậy mà đến cuối cùng, người mà mọi người cảm tạ, lại là cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK