Nụ cười Cầm phi như bị hóa đá.
Sự đắc ý trong mắt cha con Kỳ Chính và Giản Phỉ Phỉ cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
Hiển nhiên là bị lời Mộc Trấn Thiên dọa cho choáng váng đầu óc.
Hoàng thượng vừa nói gì?
Cầm phi không còn là người hoàng tộc?
"HOÀNG THƯỢNG!" Cầm phi hét lên, sau đó lại dùng ánh mắt điềm đạm đáng thương nhìn Mộc Trấn Thiên: "Không biết thần thiếp đã làm sai chuyện gì, mà hoàng thượng lại đối với thần thiếp như vậy?"
Mộc Trấn Thiên trầm mặt đáp: "Ngươi ỷ thế hiếp người, làm hại ân nhân của trẫm, đáng chịu tội gì?"
Sắc mặt Cầm phi trắng bệch, yếu ớt hỏi: "Hoàng thượng nói vậy là sao? Thần thiếp lúc nào....."
Làm hại ân nhân của người?
Lời còn chưa nói hết, Mộc Trấn Thiên đã lạnh lùng cắt ngang: "Vân cô nương là ân nhân cứu mạng của trẫm! Ngươi mang theo người đến ức hiếp Vân cô nương, lại còn mong trẫm làm chủ cho ngươi?"
Uỳnh!
Mộc Trấn Thiên vừa nói xong, liền xuất một chưởng đánh tới, cả người Cầm phi lập tức văng ra xa tận mười trượng, rồi mới rơi xuống đất.
Vương lão sợ đến choáng váng, một luồng khí lạnh từ bàn chân len lỏi xông thẳng lên đầu, ông ta rụt vai lại, tận lực làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Một màn này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thế nên đến tận lúc này cũng chưa có ai kịp phản ứng lại.....
"A!"
Cầm phi chợt hét lên, rồi ôm chặt bụng mình, hạ thân chảy đầy máu, mặt mày trắng bệch vô sắc.
Tuy Kỳ Chính không tinh thông y thuật, nhưng lúc Vân Nguyệt Thanh còn ở đây cũng học được chút da lông.
Ông ta nhìn hạ thân Cầm phi chảy đầy máu, biểu tình có chút nao nao.
Nếu chỉ là đến kỳ nguyệt sự, không thể nào lại chảy nhiều máu như vậy....
Chẳng lẽ là.......
Trong lòng Kỳ Chính lập tức vui vẻ, lại cố tình không để lộ cảm xúc đi đến trước mặt Cầm phi. Kỳ Chính vươn tay bắt mạch cho Cầm phi, lúc cảm nhận được mạch tượng của Cầm phi, sắc mặt liền trở nên vô cùng bi thương.
"Hoàng thượng, nương nương sẩy thai, dù người không yêu nương nương, nhưng dù sao trong bụng nương nương cũng là con của người, người không nể mặt tăng cũng nên nể mặt phật, xin người mau cứu nương nương đi!"
Kỳ Chính làm vậy tất nhiên không phải vì Cầm phi, ông ta chỉ vì chính mình mà thôi.
Nếu Cầm phi mang thai, vậy hoàng thượng chắc chắn sẽ mềm lòng, Kỳ gia cũng tránh được một kiếp.
Nhưng Kỳ Chính lại không chịu nhìn rõ, sau khi ông ta nói những lời kia, sắc mặt Cầm phi lại càng trắng hơn.
Bà ta bấu chặt y phục mình, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Hết rồi!
Hiện tại, nói cái gì cũng vô dụng!
"Từ sau khi trẫm bệnh nặng thì chưa từng chạm vào Kỳ Cầm, ả làm sao có thể mang thai?"
Có lẽ Cầm phi đã làm Mộc Trấn Thiên tức giận tột độ, cho nên hiện tại hoàng đế không kịp suy nghĩ gì thì đã nói ra sự thật.
Cái gì?
Hoàng thượng chưa từng chạm vào Cầm phi?
Mặt mày Kỳ Chính trong nháy mắt đã không còn một giọt máu, vội vàng truy hỏi: "Hoàng thượng, có phải người đã lầm lẫn gì không? Cầm phi trước giờ luôn dịu dàng hiền thục, làm sao có thể làm ra loại chuyện không giữ phụ đạo được chứ? Nhất định là hoàng thượng đã lâm hạnh nương nương rồi lại quên mất!"
Thời khắc này, Kỳ Chính không thông qua đại não nên nói lời ngu xuẩn, càng làm biểu tình trên mặt Mộc Trấn Thiên lạnh lẽo hơn.
"Hừ! Kỳ Cầm không chịu nổi tĩnh mịch, phản bội trẫm, còn muốn trẫm gánh tội thay? Từ sau khi trẫm khang phục đến nay đều ở lại ngự thư phòng, ký lục hậu cung có ghi chép rõ ràng rành mạch!" Ánh mắt Mộc Trấn Thiên lạnh lùng đầy lệ khí: "Ngươi đâu, giải Kỳ Cầm vào đại lao tạm giam, chờ trẫm điều tra rõ chân tướng sẽ xử trí!"
Vừa nghe lệnh phán, Cầm phi lập tức bò dậy, thất tha thất thểu lao về phía Mộc Trấn Thiên.
"Hoàng thượng, oan cho thần thiếp! Là Mộc Tuyết Hinh, là công chúa cố ý hãm hại thần thiếp!"
Mộc Trấn Thiên nghe Cầm phi vu khống Mộc Tuyết Hinh, càng thêm tức giận: "Kỳ Cầm không biết hối cải, còn muốn vu khống tứ công chúa, tội tăng một bậc!"