Đây cũng là chuyện nàng lo lắng.
“Đúng rồi…” Vân Lạc Phong nhẹ nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Diệp Linh đứng bên cạnh: “Lần trước trù nghệ của đầu bếp ở phủ của ngươi không tệ, ta định hỏi ngươi có thể dẫn hắn đến đây hay không, kết quả quá bận rộn nên quên mất chuyện này! Từ lúc thưởng thức qua trù nghệ của đầu bếp đó, ngay cả thức ăn ở Vân gia ta cũng thấy chỉ bình thường, đợi mấy ngày nữa ngươi dẫn tên kia đầu bếp kia đến Vân gia đi.”
Ánh mắt Diệp Linh nghi hoặc, trù nghệ của đầu bếp ở phủ Tam hoàng tử tốt hơn ở Vân gia?
Tại sao hắn lại không biết?
Trù nghệ của đầu bếp ở Vân gia còn vượt qua cả ngự trù trong hoàng cung, làm sao những đầu bếp ở phủ Tam hoàng tử có thể so sánh được?
“Tiểu thư.” Khinh Yên thật cẩn thận liếc nhìn Vân Lạc Phong: “Ngày đó, canh nô tỳ bưng cho người không phải đầu bếp phủ Tam hoàng tử làm.”
Chân mày Vân Lạc Phong khẽ nhếch: “Vậy canh kia là do ai làm?”
“Là…” Khinh Yên cắn môi, trong lòng rối loạn, nói: “Là Vân Tiêu.”
Vân Tiêu?
Vân Lạc Phong giật mình, ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng nàng không nghĩ tới Vân Tiêu lại có trù nghệ cao siêu như vậy?
Đang lúc nàng trầm mặc, một hơi thở quen thuộc từ phía sau nàng truyền đến, mang theo hương vị nam nhân đặc trưng lan truyền trong không khí.
“Nàng đã biết?”
Giọng nói nam nhân trầm thấp khàn khàn, chậm rãi vang lên bên tai nàng.
Vân Lạc Phong xoay người nhìn Vân Tiêu xuất hiện trước mặt mình, trong đôi mắt đen nhánh chứa ý cười: “Vân Tiêu, ngươi đã trở lại?”
“Ừ.” Vân Tiêu ngơ ngẩn nhìn Vân Lạc Phong: “Lúc ấy ta thấy nàng ăn không quen thức ăn Lưu Kim Quốc, cho nên…”
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong cắt đứt lời nam nhân nói: “Ngươi biết nấu ăn tại sao không nói sớm cho ta biết?”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong thật sâu: “Nàng không thích ta làm những việc này! Ta sợ ta làm nàng sẽ tức giận.”
“Vì sao ta lại tức giận?” Vân Lạc Phong khẽ cau mày, không rõ nguyên do hỏi.
Vân Tiêu trầm mặc một lúc: “Ngày đó, ta đổ nước tắm cho nàng, nàng nói đây là việc hằng ngày của Khinh Yên, ta cho rằng nàngkhông thích ta làm những việc thế này…”
“Vân Tiêu, trù nghệ của ngươi thật không tồi, học được từ đâu?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, lần này nàng thật sự nhặt được báu vật.
Người nam nhân này, không chỉ có diện mạo cực phẩm, thực lực càng cường đại, lại chân thành với nàng![QR2][diendanlequydon]
Bây giờ lại cộng thêm một chuyện, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp! Giống như không có chuyện gì là hắn không biết.
“Những năm gần đây, cuộc sống hằng ngày ta đều tự mình xử lý! Còn về trù nghệ… Là lúc ở Vô Hồi chi sâm tự học mà thành.”
Ánh mắt Vân Tiêu nghiêm túc mà chuyên chú, trong đôi mắt màu đen đều là hình ảnh của thiếu nữ tuyệt sắc.
“Nếu nàng thích, về sau ta có thể mỗi ngày xuống bếp vì nàng.”
Giọng nói của Vân Lạc Phong rất bá đạo: “Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể nấu canh cho một mình ta mà thôi.”
“Vân Tướng quân thì sai?”
“Không nấu.”
Vân Lạc Phong không chút do dự nói, ngay cả một đường quay lại cũng không chừa.
Nếu lão gia tử biết nàng nói những lời này, khẳng định sẽ bị nàng chọc tức đến chết.
“Được.”
Khóe môi Vân Tiêu gợi khẽ mỉm cười: “Ta chỉ xuống bếp vì một mình nàng.”
Nụ cười của hắn chỉ nở rộ vì một mình nàng, trù nghệ của hắn cũng chỉ thể hiện vì một mình nàng!
“Ta đã biết chuyện gần đây ở Long Nguyên Quốc.” Khóe môi Vân Tiêu hơi mỉm cười rồi biến mất, nhanh đến nỗi giống như chưa từng xuất hiện: “Nhưng mà ta đã thay nàng giải quyết mọi chuyện! Tư Huyên đã chết, phụ thân của nàng ta cũng mang đến trước mặt nàng.”