Phó viện trưởng choáng váng.
Tốc.... Tốc độ này cũng nhanh quá, đây còn là người à?
Rầm!
Giữa lúc phó viện trưởng còn đang chìm trong cảm giác khó tin, thì một bàn chân đạp tới, tiếp theo cả người ông ta bị đập vào tường, đau đến mức ông ta phải hét lên.
"A....."
Tuy nhiên....
Vân Tiêu vẫn chưa dừng tay.
Một loạt hành động tay đánh chân đá rơi lên người phó viện trưởng, ngay cả một câu xin tha, phó viện trưởng cũng không kịp nói.
Tiết Xuân Hoa sợ mất hồn.
Đứa bé trai vừa bấu chặt vừa vùi đầu vào lòng mẹ nó, sợ hãi đến không dám khóc lóc.
Rất lâu sau Tiết Xuân Hoa mới có phản ứng, vội vàng muốn chạy ra ngoài.
Thế nhưng....
Bà ta vừa chạy tới gần cửa đã thấy Vân Lạc Phong đang đứng đó lạnh lùng nhìn bà ta.
Chỉ một cái nhìn đã khiến Tiết Xuân Hoa có cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên người, trong miệng có mùi tanh của máu, mặt mày bà ta tái đi.
Chuyện này.... Sao có thể?
Rõ ràng Vân Lạc Phong còn chưa động đến mình, sao mình lại bị thương được?
Chẳng lẽ....
Trên đời này thật sự có cao thủ võ công cao cường như trên TV?
Ngay lúc này, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó cửa phòng bị đá văng.
Thời điểm tiếng bước chân truyền tới, Vân Tiêu đã dừng tay quay lại đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.
Cho nên, khi những người kia bước vào, họ chỉ thấy phó viện trưởng và Tiết Xuân Hoa đang nằm rên rỉ dưới đất, chứ không thấy được cảnh Vân Tiêu ra tay đánh người.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đi đầu là một ông lão lớn tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng có thần.
"Viện trưởng!"
Phó viện trưởng lập tức đứng dậy, tức giận chỉ vào Vân Lạc Phong: "Hai người này thật quá đáng, dám ngang nhiên công khai đánh tôi. Ngài mau báo cảnh sát bắt họ lại."
Đánh người?
Tức thì, mọi người đều nhìn về phía Vân Lạc Phong...
"Ông nói chúng tôi đánh ông, chứng cứ đâu?" Vân Lạc Phong cười mỉm chất vấn.
"Cô còn dám hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy? Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ."
Phó viện trưởng tức giận cởi áo ra, để lộ cơ thể đầy lông lá.
Tuy nhiên....
Cơ thể ông ta đừng nói là vết thương, ngay cả dấu muỗi đốt cũng không có.
Nhìn qua một lượt, sắc mặt viện trưởng tối lại: "Phó Đông! Ông đang giỡn mặt với tôi đấy hả?"
Phó Đông kinh ngạc nhìn khắp người mình, sau khi thấy cả người không có vết thương nào, ông ta cũng trợn trừng mắt.
"Không... Không thể nào! Rõ ràng cậu ta vừa đánh tôi một trận, tại sao trên người tôi lại không có vết thương? Chuyện này thật vô lý!"
Tại sao lại như vậy?
Tại sao trên người ông ta không có vết thương mà ông ta lại đau thế này?
"Viện trưởng!" Tiết Xuân Hoa cắn môi, nói: "Tôi có thể làm chứng, lời chồng tôi nói là thật! Vừa nãy Vân Lạc Phong cũng không có chạm tới người tôi, nhưng tôi lại bị thương."
Vân Lạc Phong nhìn gương mặt xanh mét vì giận của viện trưởng mà cười càng tươi hơn.
"Bà cũng nói tôi không động vào bà, vậy làm sao tôi đánh bà bị thương được hả?"
Tiết Xuân Hoa tức giận nói: "Làm sao tao biết?"
Sắc mặt viện trưởng càng lúc càng khó coi, ông nhìn hai vợ chồng phó viện trưởng nói chuyện ngày càng vô lý mà tức giận gầm lên: "Đủ rồi! Hai người cho tôi là đồ ngốc à? Một vết thương cũng không có còn nói người ta đánh mình? Ngược lại, tôi nghe nói phó viện trưởng–ông ở bệnh Hoa Hạ chúng ta luôn ý thế hiếp người, có phải ông nên cho tôi một lời giải thích không?"
"Viện trưởng....."
Tiết Xuân Hoa nóng nảy, vừa định nói gì đó thì thấy ánh mắt sắc bén của viện trưởng bắn tới, nên đành ngậm miệng.
Đúng lúc này, một bác sĩ vội vàng chạy từ bên ngoài vào, thở hổn hển nói: "Viện trưởng, lão thủ trưởng đã tỉnh rồi!"
"Cái gì?"
Viện trưởng vốn định tiếp tục chất vấn, vừa nghe câu này liền gạt phăng ý định ấy qua một bên. Ông không dám tin mà hỏi lại vị bác sĩ vừa đến lần nữa: "Anh nói cái gì? Lão thủ trưởng tỉnh rồi?"
Nói thật, tuy viện trưởng đã điều động bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, nhưng lão thủ trưởng bị thương quá nặng, nên trong lòng viện trưởng không mấy tự tin cứu được lão thủ trưởng.
Bây giờ nghe lão thủ trưởng khỏe lại, viện trưởng khó mà tin được.
"Là thật! Vừa rồi lão thủ trưởng sắp không qua khỏi, nếu ngài ấy không vượt qua khỏi đêm nay thì không thể nào cứu được. Nhưng ngay lúc đó, có một cô gái xuất hiện, không biết cô ấy đã dùng cách gì mà có thể cứu sống lão thủ trưởng, cô ấy...." Bác sĩ vừa định khen ngợi cô gái đã cứu lão thủ trưởng thì chợt nhìn thấy Vân Lạc Phong đang đứng trong phòng, anh ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Viện trưởng hỏi tiếp: "Cô gái kia làm sao?"
Bác sĩ há hốc mồm nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt có phần sững sờ: "Viện trưởng quen cô gái này?"
Viện trưởng nhất thời khó hiểu: "Anh có ý gì?"
Bác sĩ kia nhanh chóng hồi thần lại, ngạc nhiên nhìn viện trưởng: "Viện trưởng, cô gái này chính là người đã cứu lão thủ trưởng, sao thế ạ? Ngài không quen cô ấy à?"
Vừa rồi nhìn thấy cô gái này trong phòng, anh còn tưởng họ quen biết nhau....
Viện trưởng ngớ người.
Phó viện trưởng cùng Tiết Xuân Hoa trợn tròn mắt.
Chỉ có đứa bé trai trong lòng Tiết Xuân Hoa là không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nó vẫn cứ sợ hãi nhìn Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
"Bác sĩ Lưu, anh xác định lão thủ trưởng đã khỏe?" Sau khi viện trưởng hồi phục tinh thần, liền hỏi lại bác sĩ Lưu một lần nữa.
Bác sĩ Lưu vội vàng gật đầu: "Vừa rồi tôi có kiểm tra lại cho lão thủ trưởng, phát hiện ông ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh, không cần nằm viện nữa. Chuyện này đối với giới y học mà nói, quả là một kỳ tích!"
Viện trưởng kinh ngạc không thôi, lúc nhìn về phía Vân Lạc Phong, ánh mắt ông khó che giấu sự vui mừng.
"Cô gái này, cô đã chữa khỏi cho lão thủ trưởng bằng cách nào vậy?"
Làm một người bị tai nạn giao thông sắp chết hoàn toàn khỏe lại, đây đâu chỉ là kỳ tích.
E là chỉ có thần tiên mới làm được chuyện này.
"Bác sĩ Lưu, anh nói cô ta chữa khỏi cho lão thủ trưởng à? Đúng là buồn cười, tuổi cô ta còn trẻ như vậy, làm sao có năng lực ấy?" Khi phó viện trưởng thoát khỏi kinh ngạc thì lập tức lạnh giọng quát lớn.
Trừ khi là thần tiên, còn không thì không thể nào làm lão thủ trưởng khỏe lại như chưa từng xảy ra tai nạn được.
Hơn nữa, lão thủ trưởng bị tai nạn mới bao lâu kia chứ? Dù có phẫu thuật cũng không nhanh như vậy.
Sắc mặt bác sĩ Lưu không được tốt lắm: "Phó viện trưởng, lời tôi nói đều là thật, nếu ông không tin thì có thể tự mình đi xem thử, hơn nữa, cô gái này tới đây cũng là để thăm lão thủ trưởng."
Nghe Vân Lạc Phong là người đã chữa khỏi cho lão thủ trưởng, phó viện trưởng vốn đã rất kinh ngạc rồi, bây giờ biết Vân Lạc Phong tới bệnh viện là để thăm lão thủ trưởng, tâm trạng phó viện trưởng từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ.
Trời ạ! Vừa rồi ông ta còn tuyên bố phải đuổi người quen của Vân Lạc Phong ra khỏi bệnh viện, người quen của Vân Lạc Phong là lão thủ trưởng sao?
Nghĩ đến đây, phó viện trưởng máy móc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Vân Lạc Phong.
Thấy Vân Lạc Phong mỉm cười nhìn lại mình, tim phó viện trưởng run lên, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn gương mặt trắng bệch của phó viện trưởng, sắc mặt viện trưởng không khỏi trầm xuống.
Chẳng lẽ lão già này lại làm ra chuyện ngu ngốc gì rồi?
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, a lên một tiếng: "Cũng không có gì! Chỉ là vừa rồi phó viện trưởng bệnh viện Hoa Hạ các người nói phải đuổi người thân hoặc người quen của tôi ra khỏi bệnh viện thôi. Có điều lão thủ trưởng cũng đã khỏe, có bị đuổi khỏi bệnh viện cũng không sao."
Viện trưởng vừa nghe lời này liền giận tím mặt, quay phắt lại nhìn phó viện trưởng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ông đã nói như vậy?"
Đừng nói là lão thủ trưởng, dù là một bệnh nhân bình thường, họ cũng không có tư cách đuổi người ta.
"Viện trưởng, tôi không có!" Phó viện trưởng trưng ra bộ mặt đưa đám: "Ông đừng nghe cô gái này nói bậy, tôi làm gì có lá gan nói ra những lời như vậy? Là cô ta cố tình vu khống tôi."
Nghe vậy, viện trưởng cau mày, ông rất hy vọng phó viện trưởng bị oan thật, bằng không, lời này mà truyền ra ngoài thì còn gì là danh tiếng của bệnh viện Hoa Hạ nữa.
Ngay thời điểm viện trưởng ôm tia hy vọng cầu may, Vân Lạc Phong lại móc chiếc điện thoại di động trong túi ra.
Chiếc điện thoại này là lúc rời khỏi chung cư, thầy đã đưa cho cô để cô tiện liên lạc với Nam Cung Vân Dật, không ngờ lúc này lại hữu dụng.
Tiếp theo, trong điện thoại phát ra giọng nói dữ tợn của phó viện trưởng.
"Hừ! Mấy người đánh con tôi, chẳng lẽ không cần bồi thường? Tôi nói cho mấy người biết, nếu hôm nay mấy người không cho tôi câu trả lời hài lòng, thì tôi sẽ đuổi người thân của mấy người ra khỏi bệnh viện!"
"Hai người có mặt ở khu nhập viện, chứng tỏ là có người thân hoặc người quen đang nằm viện, nếu hai người không xin lỗi và bồi thường thiệt hại tinh thần cho con trai tôi, tôi sẽ lập tức đuổi các người ra khỏi bệnh viện."
"Đây là xã hội pháp trị! Bệnh viện các người ngang nhiên đuổi bệnh nhân, đây chẳng phải là phạm pháp à?"
"Ha ha, muốn đuổi thì có rất nhiều cách. Tôi cứ nói bệnh tình bệnh nhân quá nghiêm trọng, không chữa được, mà giường bệnh ở bệnh viện không đủ, không thể để người nhà các người chiếm giường bệnh vô thời hạn, như vậy, các người cũng không thể nói được gì."
Cứ mỗi câu nói trong điện thoại vang lên, là sắc mặt phó viện trưởng lại tái thêm một chút, khi đoạn ghi âm kết thúc, hai chân ông ta đã nhũn ra, ngã phịch xuống đất.
Xong rồi! Xong thật rồi....
Quả nhiên, viện trưởng nghe hết đoạn ghi âm thì giận đến không thể giận hơn được nữa: "Phó Đông, tôi không ngờ ông lại dám làm ra chuyện này. Chuyện hôm nay bị tôi bắt gặp, còn những lần tôi không biết thì sao? Ông đã làm bao nhiêu việc như thế này rồi hả? Ông đúng là khối u ác tính của bệnh viện này, nếu còn giữ ông lại, bệnh viện Hoa Hạ sớm muộn gì cũng bị đóng cửa."
"Viện trưởng...." Cả người phó viện trưởng run lên, cổ họng khô khốc không thể phát ra một câu nào.
Viện trưởng không thèm nhìn phó viện trưởng, ông quay lại cười tủm tỉm nói với Vân Lạc Phong: "Cô gái này, tôi biết cô không muốn nói ra phương pháp chữa khỏi cho lão thủ trưởng, nhưng không biết chúng ta có thể thảo luận một chút về kiến thức y học không?"
Bệnh viện Hoa Hạ là bệnh viện nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ.
Năng lực và trình độ y học của viện trưởng càng khỏi phải bàn cãi.
Tuy nhiên....
Ngay cả ông cũng không cứu được lão thủ trưởng, vậy mà cô gái trẻ này lại có thể làm được, việc này bảo ông làm sao không khiếp sợ?
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, ông tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Vân Lạc Phong nhún vai, quay sang nhìn Vân Tiêu.
"Hôm nay sợ là không có thời gian, nếu sau này có cơ hội, chúng ta sẽ cùng thảo luận một chút...."
Viện trưởng còn muốn thử cố gắng tranh thủ thuyết phục thêm, nhưng Vân Lạc Phong không cho ông cơ hội, cô quay người bỏ đi.
Cô muốn nhanh chóng về nhà hỏi thầy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Viện trưởng nhìn theo hướng Vân Lạc Phong rời khỏi, dù cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vẫn không nói gì thêm. Lúc ông quay lại thì đã đổi sang vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn phó viện trưởng đang trong cơn tuyệt vọng.
"Ông đúng là ung nhọt của bệnh viện Hoa Hạ, cố ý tới để phá hỏng thanh danh bệnh viện này. Từ giờ trở đi, ông không còn là phó viện trưởng bệnh viện Hoa Hạ nữa!"
Phó Đông tuyệt vọng, mấy lần mở miệng nhưng không nói được gì.
Ông ta biết, hiện tại có cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Rầm!
Viện trưởng bỏ đi, khi đi còn đóng mạnh cửa phòng một cái. Phó Đông chật vật đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
"Ông xã...." Tiết Xuân Hoa cắn môi, nói: "Anh đừng quá lo, không làm ở bệnh viện Hoa Hạ thì vẫn có thể đến những bệnh viện khác mà."
"Cô câm miệng cho tôi!"
Phó Đông bất ngờ ném hết tất cả đồ trong tay xuống đất, giận dữ quát thét: "Nếu không phải tại có người vợ như cô, tôi sẽ bị viện trưởng đuổi việc sao? Bây giờ cô còn không biết xấu hổ mà nói như vậy? Tôi bị bệnh viện Hoa Hạ đuổi, tiếng xấu truyền ra ngoài, từ nay về sau, còn có bệnh viện nào dám nhận tôi?"
Mặt mày Tiết Xuân Hoa trắng bệch, bà ta không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, liền trở nên nóng nảy.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Anh thất nghiệp rồi, em và con phải sống làm sao?"
Đột nhiên, Phó Đông ngẩng mặt lên, nhìn Tiết Xuân Hoa bằng ánh mắt hung hăng ác độc.
"Có phải cô lại nghĩ đến chuyện bỏ đi không? Lúc trước, cũng vì chồng cũ của cô mất việc nên cô mới qua lại với tôi, cô tưởng tôi không biết sao? Tôi nói cho cô biết, nếu không nể tình cô sinh cho tôi đứa con trai, cô đừng hòng tôi cưới cô."
Nhìn gương mặt dữ tợn của Phó Đông, Tiết Xuân Hoa chột dạ lùi lại.
"Ông xã, anh nói gì vậy? Sao em có thể bỏ anh được?"
Bốp!
Phó Đông bất ngờ tiến tới nắm cổ áo Tiết Xuân Hoa, đánh một đấm vào đầu bà ta. Tiết Xuân Hoa lập tức vỡ đầu chảy máu, hoảng sợ nhìn Phó Đông.
"Ông xã, anh...."
"Tôi cảnh cáo cô, dù tôi có thất nghiệp thì cô cũng đừng mơ bỏ tôi. Nếu cô dám làm như vậy, tôi lập tức giết cô!"
Đôi mắt Phó Đông đỏ ngầu đầy tơ máu, Tiết Xuân Hoa không dám nói câu nào, đứa bé trai bên cạnh không ngừng khóc rống lên.
Phó Đông hừ một tiếng, hất tay quăng Tiết Xuân Hoa qua một bên.
"Lập tức thu dọn đồ đạc cho tôi! Bắt đầu từ ngày mai, cô phải ra ngoài tìm việc, lương tháng không thể thấp hơn năm ngàn, nếu không tôi sẽ đánh chết cô!"
Phó Đông phát tiết cơn giận bị đuổi việc lên người Tiết Xuân Hoa.
Tiết Xuân Hoa không có phản kháng, cũng không dám phản kháng. Trên đầu bà ta còn đang chảy máu, nhưng Tiết Xuân Hoa vẫn im lặng thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn.
Giờ phút này, Tiết Xuân Hoa bỗng nhớ đến người chồng cũ....
Trên đời này, có lẽ không ai tốt với bà ta bằng người chồng cũ. Trước kia, dù bà ta phản bội, nhưng chồng cũ vẫn không nỡ động vào một đầu ngón tay của bà ta, chỉ biết im lặng để bà ta đi.
Quan trọng hơn là, bây giờ Vân Lạc Phong đã trở lại, hơn nữa.... Còn cứu mạng lão thủ trưởng...
Nếu lúc trước bà ta không có ly hôn với chồng cũ, không biết có phải bà ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại hay không? Có phải bà ta vẫn là vợ một giáo sư, vẫn được sống trong nhung lụa?
Đáng tiếc, trên đời đâu có nếu như! Người đã làm sai, thì phải trả giá cho sai lầm của mình.....
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Vân Lạc Phong đón một chiếc taxi. Cô nói tên tiểu khu theo trí nhớ trong đầu, mười lăm phút sau, xe liền dừng lại trước cổng tiểu khu.
"Ọe..."
Vừa ra khỏi taxi, Vân Niệm Phong liền nôn ra, gương mặt nhỏ trắng bệch, bờ môi run run: "Mẫu thân, đây là linh thú gì vậy? Làm Niệm Phong thật khó chịu..."
"À~~" Vân Lạc Phong à một tiếng: "Đó gọi là taxi, được rồi, chúng ta đi tìm thầy của mẹ trước, đợi các con từ từ quen với thế giới này thì không cần phải sợ nữa."
Nói xong, Vân Lạc Phong ngước mặt lên nhìn Vân Tiêu.
Tố chất tâm lý ông xã cô đúng là mạnh thật, bất luận nhìn thấy thứ khó tin gì cũng không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn không hỏi một câu.
"Vân Tiêu!"
"Hửm?"
Vân Lạc Phong khẽ gọi một tiếng, Vân Tiêu liền dịu dàng đáp lại, có điều lời nói kia hình như là rít qua kẻ răng, làm Vân Lạc Phong cảm thấy có gì đó không đúng.
"Chàng.... Chắc không phải chàng cũng bị say xe đó chứ?"
Biểu cảm của Vân Tiêu rốt cuộc cũng có chút biến hóa, gương mặt lãnh khốc hình như có vết nứt. Vân Tiêu sượng sùng gật đầu.
"Còn có.... Không khí nơi này, ta cũng không thích!"
Vân Lạc Phong cong môi cười khẽ: "Chàng cố gắng thêm một thời gian nữa, chờ ta báo thù xong, chúng ta sẽ lập tức trở về."
"Được!"
Suy cho cùng thì Vân Tiêu cũng không phải người của thế giới này. Mới lần đầu tiếp xúc với không khí ở đây, tất nhiên không quen.
Có điều, Vân Tiêu luôn ép mình cố gắng thích ứng với tất cả mọi thứ ở nơi này...
Vân Lạc Phong dẫn đường cho mọi người về lại căn hộ.
Khu chung cư này đã khá cũ, hình như đã được mấy thập kỷ, nhưng ở một nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô này mà nói, dù chỉ là một căn hộ ở khu chung cư cũ cũng có giá trị ngàn vàng.
May mà trí nhớ Vân Lạc Phong luôn rất tốt, không bao lâu đã về đến nhà.
Vân Lạc Phong gõ cửa.
"Tới đây!"
Bên trong vang lên một giọng nói trong trẻo, lát sau cửa liền được mở ra. Người mở cửa là một cô gái hoạt bát: "Cô.... Cô là chị Lạc Phong?"
"Tình Tình, đã lâu không gặp, thầy có ở nhà không?"
Bác Tình trợn tròn hai mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Chị Lạc Phong? Thật sự là chị? Lúc nãy ba có nói với em là chị còn sống, em không tin, không ngờ... Không ngờ đúng là chị chưa chết! À phải, đây là..."
Bác Tình đảo mắt nhìn mấy cha con Vân Tiêu, tò mò không thôi.
"Đây là anh rể em, còn đây là cháu trai, cháu gái em."
Cháu trai, cháu gái?
Nghe như sét đánh ngang tai, Bác Tình càng trừng lớn hai mắt hơn nữa.
"Chị Lạc Phong, chị có con rồi à? Còn lớn đến vậy? Chẳng lẽ hồi còn ở trường chị đã lén lút qua lại với anh rể? Hơn nữa còn mang thai? Á, trời ơi! Khó trách chị lại giả chết rồi mất tích."
Bác Tình tự động tìm một lý do lý giải cho cái chết giả của Vân Lạc Phong.
Bởi vì vụ nổ năm đó tuy rất lớn, nhưng lại không tìm được xác Vân Lạc Phong.
Hình như Vân Tiêu rất khó chịu với hai chữ lén lút của Bác Tình.
Quan hệ giữa hắn và Vân Lạc Phong là quang minh chính đại, lén lút bao giờ chứ?
"Thầy không có ở nhà à?" Vân Lạc Phong liếc mắt vào trong nhà, hỏi.
Bác Tình gật đầu: "Ba đi mua thức ăn rồi! Chắc sẽ về ngay thôi. Chị Lạc Phong, chị và anh rể mau vào nhà ngồi đi, để em đi rót nước cho mọi người."
Vân Lạc Phong không có khách sáo, Bác Tình vừa nói xong thì Vân Lạc Phong lập tức vào nhà.
Từ khi rời khỏi cô nhi viện, Vân Lạc Phong luôn ở nhà của thầy mình, tình cảm của Vân Lạc Phong và Bác Tình như chị em ruột. Chỉ có mình Tiết Xuân Hoa là không thích Vân Lạc Phong ở lại đây. Chính thầy đã khăng khăng giữ cô lại.
Nhớ lại đủ chuyện năm đó, lại nhìn căn nhà quen thuộc làm trong lòng Vân Lạc Phong thấy ấm áp, cũng vô thức mỉm cười.
Cảm giác về nhà.... Thật tốt!
"Chị Lạc Phong, uống trà đi!"
Bác Tình mang tạp dề, đặt một ly trà xuống trước mặt Vân Lạc Phong, cười ngây ngô hồn nhiên.
"Tình Tình, em có thể nói cho chị biết mấy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao thầy lại bị đại học Hoa Hạ đuổi việc?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, hỏi.
Bác Tình ngẩn người giây lát rồi cắn môi: "Chị Lạc Phong, sau khi chị gặp nạn không lâu, có người tố cáo ba mắc sai lầm trong công việc, còn nói ba qua lại bất chính với nữ sinh."
Mặt Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống: "Thầy tuyệt đối không làm những chuyện này."
Vừa nhắc lại chuyện này, Bác Tình liền nổi giận: "Ba chắc chắn không làm chuyện như vậy! Là có người vu oan cho ba! Chuyện này ai cũng biết, nhưng nhà trường vẫn đuổi việc ba."
Nghe xong, sắc mặt Vân Lạc Phong càng khó coi hơn, rất lâu sau cô mới nói: "Vừa rồi lúc ở bệnh viện chị có gặp cô, cô nói thầy tạm thời bị đình chức là tại chị, chuyện này là sao?"
"Cái gì?" Bác Tình tức đến nhảy dựng lên, mặt mày đỏ bừng: "Chị gặp người đàn bà kia rồi? Chị đừng nghe bà ấy nói bậy, bà ấy là người vô lương tâm! Bà ấy biết rõ nguyên nhân tại sao ba bị đình chức? Chuyện này vốn không liên quan tới chị."
Vân Lạc Phong mím môi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà thầy bị đình chức, thì cô cũng không bỏ qua cho người hãm hại thầy.
"Chưa hết...." Bác Tình vẫn đang tức giận: "Ba mới bị đình chức có mấy ngày thì bà ấy đã chạy theo người khác. Bà ấy rõ ràng biết ba không có làm ra chuyện không bằng cầm thú đó, nhưng vì ba không cho bà ấy cuộc sống giàu sang như bà ấy muốn, nên bà ấy mới bỏ đi. Người như vậy không xứng làm mẹ em!"
Bác Tình càng nói càng giận, cả đời cô cũng không tha thứ cho người đàn bà kia.
Vân Lạc Phong nắm bắt được một số điểm mấu chốt trong lời nói của Bác Tình, cô nhíu mày hỏi: "Mẹ em không giống người sẽ hết lòng tin tưởng thầy, tại sao em lại nói bà ấy biết rõ thầy không có làm chuyện đó?"
"Bởi vì lúc đó ba người chúng em đang ở cạnh nhau, nhưng không biết là ai phát tán một đoạn video lên mạng, thời gian trên video cũng là ngày hôm đó. Người trong video đó rất giống ba, nhưng em vừa nhìn là biết, đó không phải ba."
Ban đầu Vân Lạc Phong đã nghi ngờ, đại học Hoa Hạ dù gì cũng là một trường có danh tiếng, sao có thể tùy tiện đuổi việc một giáo sư, bây giờ coi bộ là do có người hãm hại thầy...
"Nếu ba người các người ở bên nhau, vậy tại sao không ra mặt làm chứng cho thầy?"
Nghe Vân Lạc Phong hỏi câu này, Bác Tình chỉ cắn môi lắc đầu: "Ngoại trừ em và người đàn bà kia thì không còn nhân chứng nào khác, bởi vì bọn em là người thân nên không thể làm chứng."
Câu chuyện đi vào ngõ cụt, Vân Lạc Phong không hỏi thêm nữa, cô qua Vân Tiêu quay sang nhìn nhau, đều thấy hàn quang lóe lên trong mắt đối phương.
"Tình Tình, hiện tại chắc em cũng vào đại học rồi hả? Em đang học đại học nào?" Vân Lạc Phong mỉm cười hỏi sang chuyện khác.