****trong chương này, Sa xin đổi lại một chút từ dây đằng thành mạn đằng nhé, bởi vì trước đó Sa chỉ nhớ chữ đằng là từ hán việt của các loại cây thuộc họ dây leo, cho nên trong bản cover viết là dây mây, thấy dây mây nghe có vẻ yếu quá nên Sa đổi thành từ hán việt là dây đằng nghe cho hay, nhưng mà Sa chỉ đúng mỗi chữ đằng thui. Từ dây mây phải là mạn đằng mới đúng. Sr cả nhà vì cung cấp thông tin không chính xác nhé!!!
______
"Trước đây không lâu, chính người đã mang ta đi từ Hội Đấu Giá, sau đó lại không cẩn thận nhỏ một giọt máu lên người ta, khiến cho ta có được linh tính. Chính vì giọt máu kia mà ta và người đã đạt thành quan hệ khế ước. Cho nên, người không thể chết được."
Hội Đấu Giá?
Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút: "Ngươi chính là cái cây nhỏ kia?"
Lúc ở Hội Đấu Giá, Tiểu Mạch đã nói cùng cô là cái hạt giống này không tầm thường, chỉ là không ngờ nó có thể tự có ý thức của mình.
"Ta cũng chỉ có thể liên hệ cùng người trong chốc lát, lát nữa đây ý thức của ta sẽ biến mất, cho nên người cần phải nhớ kỹ những lời mà ta nói!" giọng nói kia lại lần nữa vang lên: "Chủ nhân, người nhất định phải nuôi nấng ta trưởng thành, ngoài ra, chờ sau khi người đột phá đến Thánh Linh Giả thì sẽ có thể đi đến một nơi còn cao hơn cả phiếm đại lục này. Nơi đó sẽ có vô số nguy hiểm chờ người. Mang theo ta bên mình, sẽ giúp ích được cho người rất nhiều!"
Đem nó nuôi nấng trưởng thành?
Lời này là có ý gì?
Vân Lạc Phong còn muốn hỏi rõ, nhưng lại cảm nhận được linh hồn của mình hoàn toàn buông lỏng, rõ ràng là ý thức của cây nhỏ kia đã biến mất rồi.
"Vân Lạc Phong, ngươi triệu hồi ra quái vật gì thế này?"
Cốc chủ vung kiếm muốn chém đứt mấy mạn đằng kia, đáng tiếc, mấy cái mạn đằng này nhìn thì mềm mại nhưng lại cứng hơn cả kim cang*, mặc cho ông ta có dùng sức thế nào cũng không làm trầy xước mảy may.
(*kim cang: tên gọi cổ đại của kim cương)
Lão giả bị mạn đằng xé rách tứ chi đến sắp tắt thở, đôi mắt trợn trừng phủ đầy tơ máu, tay chân đau đớn đến mức giống như là có thể bị kéo đứt bất cứ lúc nào.
"Vân Tiêu ở đâu?"
Lúc Vân Tiêu vừa xảy ra chuyện, Vân Lạc Phong thật sự mất hết cả lý trí, vừa rồi cũng cây nhỏ trò chuyện, cho nên lúc này tinh thần đã hồi phục lại được phần nào, cũng cảm giác được những lời vừa nãy của tên Cốc chủ kia là đang nói dối.
Vân Tiêu nhất định còn sống!
"Ha ha...."
Nghe vậy, lão gia kia cười châm chọc hai tiếng, dùng âm thanh khô khốc mà nói: "Nếu ngươi không thả ta ra, cả đời này ngươi đừng mong gặp lại hắn!"
"Phải không?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Cây nhỏ, xé hắn ra cho ta!"
Lời nói vừa dứt, bốn mạn đằng quấn lấy tứ chi lão giả càng thêm dùng sức kéo dãn ra, mắt thấy tay chân mình đã sắp bị kéo đứt, lão giả vội vàng hô lớn: "Dừng tay, mau dừng tay! Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi gặp lại hắn ta thêm một lần!"
Lúc này đây, rốt cuộc lão giả kia cũng không dám tiếp tục cương với Vân Lạc Phong, mà đổi sang phương pháp mềm dịu.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Còn chuyện báo thù, thì sao này vẫn còn rất nhiều cơ hội!
Sau khi lão giả kia cúi đầu, ông ta rõ ràng cảm nhận được mạn đằng đang trói chặt mình đã nới lỏng đi đôi chút, trong lòng liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Răng.. Rắc...
Nhưng ngay sau khi ông ta vừa thả lỏng tâm, thì một âm thanh nghe như tiếng không gian bị xé rách đột ngột vang lên.
Lão giả bỗng ngẩn người, nâng tầm mắt lên, khi ông ta nhìn thấy một bàn tay thò ra khỏi hắc động, thì hai mắt liền trợn to hết cỡ.
"Không có khả năng! Chuyện này tuyệt không có khả năng!"
Lúc này đây, gương mặt của lão giả tái nhợt cắt không còn một giọt máu, hoảng sợ mà nhìn nam tử lãnh khốc đang lách mình ra khỏi hắc động.
"Phong nhi!"
Vân Tiêu liếc cũng không thèm liếc đến lão giả kia một cái, nhanh chóng lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, trong đôi mắt đen sâu hút ngập tràn lo lắng: "Không gian của lão già này quá cứng, ta phải mất một chút thời gian mới xé rách được nó, nàng có bị thương hay không?"
Lão giả bị lời này của Vân Tiêu làm cho tức đến suýt nữa thì hộc máu.
Tên tiểu tử biến thái này rốt cuộc là từ nơi nào chui ra vậy? Rõ ràng mình đã nhốt hắn vào hắc động, thế mà hắn chẳng những không bị nhốt, lại còn xé rách cả hắc động của mình mà thoát ra.
Tiểu tử này.... Thật sự chỉ là một Thánh Linh Giả?
"Vân Tiêu, chàng.... không có việc gì chứ?"
Không một người nào có thể hiểu được, thời khắc mà cô nhìn thấy Vân Tiêu biến mất trước mặt mình, nội tâm cô đã sợ hãi đến mức nào.
Cái cảm giác sợ hãi ấy, cô không bao giờ muốn nếm trải lần thứ hai.
Tay trái Vân Lạc Phong vòng qua cổ Vân Tiêu, gắt gao ôm chặt lấy hắn, đem đầu mình vùi vào lòng ngực Vân Tiêu, khóe môi từ từ cong lên.
May mà chàng đã bình an trở lại!