Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Một cước này của Vân Lạc Phong dùng lực rất mạnh, đối phương cho dù không tàn phế thì cũng phải trọng thương, hơn nữa còn mất đi năng lực chiến đấu.

Tiếp theo, Vân Lạc Phong y theo cách cũ mà làm, tránh né công kích của Thiên gia chủ, sử dụng linh hồn công kích tấn công từng người có thực lực Thiên Linh Giả sơ giai của Thiên gia.

Không mất bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người trên không trung đều bị Vân Lạc Phong đá xuống đất hết, chỉ còn sót lại Thiên gia chủ và Thiên Huyền mà thôi.

"Ngươi.....ngươi rốt cuộc là người phương nào?" cơ thể Thiên Huyền vì sợ mà run lên lẩy bẩy, cắn chặt đôi môi trắng bệch của mình, nói: "tại sao các trưởng lão của Thiên gia ta chưa kịp phản kháng thì đã bị ngươi đánh bại? Rốt cuộc là ngươi đã làm gì bọn họ?"

Vân Lạc Phong hơi híp lại đôi mắt, cười đầy gian xảo: "ta làm gì bọn họ? Ngươi thử thì liền biết ngay thôi!"

Chính ngay trong lúc Thiên Huyền bị lời nói của Vân Lạc Phong làm cho càng thêm hoảng sợ, thì trong đầu hắn bỗng nổ ầm lên một tiếng, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng gì thì lòng ngực đã bị một bàn chân đá lên.

Trong thời khắc đó, hắn có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều đau rát như bị thêu đốt, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng, cơ thể không thể chống đỡ được nữa mà rơi thẳng xuống đất.

Thật ra Vân Lạc Phong vốn không cần dùng đến linh hồn công kích cũng có thể đánh bại được đám người này, nhưng cô cảm thấy làm vậy quá lãng phí thời gian, cho nên mới muốn tốc chiến tốc thắng.

Sắc mặt Thiên gia chủ lúc này đã có chút trắng bệch, hai nắm tay đang nắm chặt có chút run lên, ánh mắt ông ta tập trung nhìn về phía Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói.

"Tiểu nha đầu, ta đúng là đã quá coi thường ngươi, dưới công kích của ta mà ngươi vẫn có thể đả thương được nhiều người như vậy!"

Thiên gia chủ cảm thấy thật nghẹn khuất!

Bởi vì ông ta tấn công nhiều như vậy, nhưng không có một chiêu nào đánh trúng được Vân Lạc Phong. Đã vậy, dưới sự tấn công mãnh liệt của ông mà Vân Lạc Phong còn đả thương được nhiều trưởng lão của Thiên gia như vậy.

Đây rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt ông ta mà!

Nghĩ đến đây, Thiên gia chủ đột nhiên cảm thấy bên má mình có chút đau, khóe miệng không nhịn được mà co rút vài cái.

"Còn sót lại mình ngươi!"

Ánh mắt Vân Lạc Phong từ từ dừng lại trên người Thiên gia chủ, chậm rãi bước từng bước trên không tiến tới gần ông ta: "vừa rồi vì muốn tiết kiệm thời gian, cho nên ta mới giải quyết đám người vô dụng kia trước, bây giờ thì đến lượt của ngươi rồi."

Giọng nói của Vân Lạc Phong không cao không thấp, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người rất rõ ràng.

Nghe được lời này của Vân Lạc Phong, tất cả trưởng lão Thiên gia đều cực kỳ phẫn nộ, nhưng bọn họ lại không thể phản bác được câu nào.

Ao bảo bọn họ nhiều người như vậy, mà lại không làm gì được một con nha đầu mới mười lăm tuổi.

"Ha ha..." Thiên gia chủ cười lạnh: "ta tốt xấu gì cũng là một cường giả Thiên Linh Giả trung giai, cho dù ta không có cách nào đánh chết ngươi được thì bản thân ngươi cũng không thể giết được ta. Như vậy đi, vừa rồi không phải ngươi đã nói sẽ giải quyết hết tất cả chúng ta trong thời gian nửa chén trà hay sao? Hiện tại, vẫn còn được một chút thời gian mới hết nửa chén trà, nếu đến lúc đó mà ngươi vẫn không thể đánh thắng được ta thì xem như ngươi thua."

Thiên gia chủ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "nếu như ngươi thua thì phải quỳ xuống khấu đầu với ta. Hơn nữa còn phải làm nô tỳ cho Thiên gia của ta, cả đời không được chuộc thân!"

Tiếng nói của Thiên gia chủ theo cơn gió mà vang vọng khắp toàn bộ khu vực sơn môn, làm cho Long Phi đang đứng dưới đất khiếp sợ mà trợn trừng hai mắt.

Lão già này còn có thể vô sĩ hơn nữa hay không? Chủ tử không ở trong thời gian quy định đánh bại được ông ta thì xem như chủ tử thua? Còn phải làm trâu làm ngựa cho Thiên gia?

Thiên gia nhiều người như vậy mà không làm gì được một người, bây giờ ông ta còn không biết xấu hổ mà dám nói ra những lời như vậy?

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Thiên gia chủ: "Vân Lạc Phong ta không chịu thiệt thòi!"

"Ha ha!" khóe môi Thiên gia chủ gợi lên độ cong châm chọc: "lúc nãy không phải ngươi rất ngạo mạn hay sao, bây giờ thì lại biết sợ rồi? Trong lúc chúng ta nói chuyện thì cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian, nửa chén trà sẽ qua rất nhanh thôi, ngươi tốt nhất vẫn nên nắm chắc thời gian đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK