Thân mình Lâm Duyệt hơi run rẩy, ả nhìn Vân Lạc Phong từng bước ép sát mình, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra sự hoảng sợ.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ả lui về phía sau hai bước, gắt gao cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Đến tận giờ phút này, rốt cuộc ả mới cảm giác được sự sợ hãi…
“Làm ngươi thể nghiệm cảm giác sống không bằng chết.”
Vân Lạc Phong tà ác cười, bước hai bước đến gần Lâm Duyệt, mỉm cười lạnh nhạt: “Không biết ngươi có muốn nếm thử một chút cảm giác tan xương nát thịt hay không?”
Lâm Duyệt ngẩn ra, đáy mắt lộ ra sự sợ hãi, ả còn chưa kịp nói thêm cái gì, một viên thuốc màu đen từ đầu ngón tay thiếu nữ bắn ra, bắn vào trong miệng ả.
Ực!
Lâm Duyệt không cẩn thận nuốt viên thuốc màu đen vào trong miệng, ả vội vàng bóp chặt yết hầu của mình, chạy đến bên cạnh nôn khan. Nhưng mà, viên thuốc màu đen kia vào miệng là tan, nhanh chóng hòa vào bên trong thân thể của ả…
“Vân Lạc Phong.” Sau khi Lăng Dao thấy một màn như vậy, cười lạnh: “Ngươi muốn dùng thuốc tan xương nát thịt để chế trụ chúng ta thì ngươi đã sai mười phần! Chẳng lẽ ngươi không biết bà ta đã liên hệ được với thần y Thiên Nhai? Có thần y Thiên Nhai đến, thuốc tan xương nát thịt của ngươi có lợi hại cũng vô dụng.”
Nếu là trước đây, tất nhiên Lăng Dao sẽ xưng hô với Lâm Duyệt là bá mẫu, nhưng mà hiện tại, nàng rõ ràng dùng xưng hô không đủ tôn trọng.
Rốt cuộc, thiên phú của Tiêu Ngọc Thanh không bằng Vân Tiêu, hiện tại lòng nàng đã hướng về Vân Tiêu.
Cho dù nàng là một phế vật!
Nghĩ đến hành động lúc nãy của Vân Tiêu với nàng, nàng lại băn khoăn đau đớn, nhưng nàng thủy chung cho rằng, Vân Tiêu đối xử với nàng như thế là vì Vân Lạc Phong, nếu Vân Lạc Phong chết đi có lẽ, nàng sẽ có cơ hội chen vào…
Về chuyện nàng bị phế đan điền…
Lâm Duyệt không phải nói đã liên hệ thần y Thiên Nhai cho nàng rồi sao? Nàng không tin, trên đời này có loại bệnh mà thần y không có cách giải quyết.
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Lăng Dao, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc, cùng lúc hắn nhìn Lăng Dao, trong nháy mắt, dưới tác động điên cuồng của linh lực, cơ thể của nàng đau đớn đến nỗi nói không nên lời.
“Có người có thể giải được thuốc tan xương nát thịt của ta hay không, các ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi đến chỗ Lâm Duyệt, trên mặt mỉm cười tà khí.
Đột nhiên thân thể Lâm Duyệt vô cùng đau đớn giống như tan xương nát thịt, đau đến nỗi ả kêu lên thảm thiết.
“Ta nói rồi, người từng khinh nhục Vân Tiêu, tuyệt đối sẽ không chết đơn giản như vậy.”
Nàng chỉ làm bọn họ sống không bằng chết!
Nhìn bộ dáng thê thảm của Lâm Duyệt, phụ tử Tiêu gia run rẩy, rõ ràng vô cùng hoảng sợ đối với thủ đoạn của Vân Lạc Phong.
“Chúng ta tứ phương tạo thành tam đại gia tộc, là do Linh Thần Sơn phong tặng.” Tiêu Lâm cắn chặt răng, nói: “Cho dù thực lực của Tiêu nhi mạnh mẽ cũng không có cách nào đối kháng với Linh Thần Sơn, nếu các ngươi khăng khăng động thủ với Linh Thần Sơn chúng ta, những người ở Linh Thần Sơn tất nhiên sẽ không buông tha các ngươi.”
Thấy Tiêu Lâm lôi cả Linh Thần Sơn ra, Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, trên gương mặt già nua của hắn mỉm cười trào phúng.
Chẳng lẽ lão gia hỏa này không biết Lâm Nhược Bạch là đại tiểu thư của Linh Thần Sơn? Dám làm trò nói những lời này trước mặt nàng? Nếu để vị đại nhân kia biết những việc này, sao có thể có thể đi vòng qua những người này?
“Ngụy Liên Thành.” Tiêu Lâm nhìn về phía Ngụy Liên Thành, tiếp tục nói: “Tam đại gia tộc chúng ta chính là một thể, hiện tại ngoại địch xâm phạm, ngươi cần phải liên hợp với chúng ta đối kháng bọn họ!” [QR2][diendanlequydon]
Nếu là quá khứ, hắn căn bản sẽ không đặt Ngụy Liên Thành vàotrong mắt…