Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

"Đi thôi!" Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, con theo thúc tiến cung chữa bệnh cho hoàng hậu trước, sau đó con còn có chút chuyện cần làm!"

Giản Thành Văn tò mò nhìn Vân Lạc Phong, rồi cất tiếng dò hỏi: "Con còn có chuyện gì cần làm? Con cứ nói với thúc một tiếng đi, thúc cho người đi làm giúp con!"

Vân Lạc Phong suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Con muốn đi mua một ít dược liệu!"

"Dược liệu? Cái thứ này trong quốc khố có rất nhiều! Đợi lát nữa vào cung thúc sẽ nói với hoàng thượng, để hoàng thượng hạ lệnh cho con được vào quốc khố lấy dược liệu. Như vậy, con không cần phải đến hiệu thuốc để mua nữa!"

"Vậy, con đa tạ Giản thúc trước!"

Vân Lạc Phong không hề ra vẻ khách khí với Giản Thành Văn một chút nào cả, rất thoải mái mà nhận lấy hảo ý của ông.

Giản Thành Văn lại có chút cảm thán: "Aiz... Nếu Vân Dương huynh mà nhìn thấy được thành tựu của con bây giờ, chắc chắn là sẽ rất hãnh diện vì con! Được rồi, chúng ta đi thôi! Thúc dẫn con vào cung trước! Dì Tuyết của con hiện tại vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu dì Tuyết con tỉnh lại mà nhìn thấy con, khẳng định là sẽ rất vui mừng cho xem!"

Có lẽ là do nhớ lại khoảng thời gian ở Long Khiếu Đại Lục, cho nên khóe môi của Giản Thành Văn lúc này khẽ cong lên một chút...

Đáng tiếc, thời gian trôi đi, cố nhân sớm đã không còn đó!

_____

Thâm cung đại viện, lầu cao các vũ.

Nơi đây không biết đã chôn vùi thanh xuân của biết bao nhiêu nữ tử, cũng không biết bao nhiêu mỹ nữ đã táng thân trong trò chơi ta lừa ngươi gạt ở chốn thâm cung này.

Lúc này, trong tẩm cung của hoàng hậu, hoàng đế đang mệt mỏi ngồi ở cạnh đầu giường, bàn tay đang gắt gao nắm chặt lấy tay của hoàng hậu, hai mắt thì ngắm nhìn tỉ mỉ khuôn mặt của hoàng hậu, đến nỗi chớp mắt thôi mà cũng không muốn chớp.

Có lẽ là do suốt mấy ngày mấy đêm không ngủ, cho nên tròng mắt của hoàng đế lúc này phủ đầy tơ máu, trông mệt mỏi vô cùng.

Đột nhiên, có một thái giám vội vàng tiến tới bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Huyền Thiên đại nhân và Trấn Quốc đại tướng quân đang chờ ở bên ngoài."

"Huyền Thiên về rồi?" hai mắt của hoàng đế sáng lên, liền đứng phắt dậy: "ông ấy có dẫn theo người nào vào cung không?"

"Hồi bẩm bệ hạ, đi theo bên cạnh Huyền Thiên đại nhân còn có một vị cô nương trẻ tuổi!" thái giám cúi đầu, cung kính mà bẩm báo.

Hoàng đế lập tức trở nên rất kích động, ngay cả giọng nói cũng không kiềm được mà run run: "Mau, mau mời tất cả bọn họ vào đây!"

"Tuân chỉ!"

Thái giám hành lễ với hoàng đế, sau đó liền lui ra.

Không bao lâu sau thì Huyền Thiên và Giản Thành Văn cùng đẩy cửa tiến vào, theo sau là một nữ tử trẻ tuổi với diện mạo tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành.

Nữ tử này toàn thân bạch y như tuyết không nhiễm bụi trần, giữa hai mày tràn ngập thần sắc cuồng vọng vô song.

Tuy nhiên, từ trên người nữ tử này, hoàng đế lại cảm nhận được một cổ hơi thở cường đại, có chút nghiêm nghị, cũng có chút tà khí.

Hoàng đế rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, hỏi: "Huyền Thiên, vị cô nương này chính là y sư mà khanh mời đến chữa bệnh cho hoàng hậu phải không?"

Huyền Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy, bệ hạ, đây chính là vị cô nương mà vi thần đã nói với người!"

Huyền Thiên đã sớm nói cùng hoàng đế là vị y sư kia rất trẻ, hoàng đế cũng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng hoàng đế dù thế nào cũng không ngờ được, vị y sư mà Huyền Thiên nói lại trẻ đến mức độ này.

Bất quá, đối với Huyền Thiên, trước giờ hoàng đế đều luôn luôn rất tín nhiệm, cho nên sau khi Huyền Thiên khẳng định thì hoàng đế liền không có bất cứ nghi ngờ gì, lập tức tỏ thái độ tôn kính: "Vị đại sư này, không biết người có thể trị được bệnh của hoàng hậu không?"

Vân Lạc Phong im lặng đi đến bên cạnh hoàng hậu, đảo mắt lên người hoàng hậu một lượt, sau đó liền nhíu chặt mày lại.

Tâm Giản Thành Văn liền trở nên căng thẳng: "Tiểu Lạc Phong, bệnh của dì Tuyết con có phải là không thể chữa được không?"

Hoàng đế vốn cảm thấy khó hiểu với cách xưng hô của Giản Thành Văn đối với Vân Lạc Phong, lại nghe xong một câu phía sau của Giản Thành Văn, tức khắc liền sợ đến mức hồn phi phách tán, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

"Dì ấy trúng độc!" hai mày Vân Lạc Phong dãn ra: "Sau khi trúng phải độc này, da dẻ bên ngoài sẽ càng ngày càng trắng mịm như là da của hài tử, tuy nhiên, một khi độc ngấm đủ sâu, nếu không phải cẩn thận mà chạm vào thì da của người trúng độc sẽ nứt toát ra. Hơn nữa...."

Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Dì còn trúng thêm một loại độc khác nữa! Không! Không nên gọi là độc! Chính xác mà nói thì là cổ thuật mới đúng! Người trúng cổ thuật này, càng ngày càng sẽ càng ham ngủ, đến cuối cùng thì sẽ ngủ mãi không tỉnh. Cho nên, bệnh của hoàng hậu có chút phiền phức!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK