Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Tuy nhiên, đôi mắt đen láy của Vân Lạc Phong chỉ có một mạt bình tĩnh, không hề gợn sóng, làm cho người ta không cách nào nhìn thấu được cảm xúc chân thật trong đáy lòng của cô.

Đôi đồng tử của Liễu Thần Dật gắt gao co rụt lại, hắn ta bắt đầu cảm thấy nữ tử trước mặt này không phải là loại người dễ dàng thông đồng một thuyền cùng với người khác.

Cho dù, hắn đối với thủ đoạn của mình rất có lòng tin.

"Vân cô nương!" khóe môi Liễu Thần Dật gợi lên một độ cong ôn nhuận: "Nghe danh đã lâu, ta đã sớm rất có hứng thú đối với cô nương, hiện giờ có thể trở thành đối thủ của cô, là vinh hạnh của ta!"

Nhìn Liễu Thần Dật đối xử ôn nhu dịu dàng với Vân Lạc Phong như thế, những nữ tử bên dưới đều đã ghen ghét đến phát cuồng lên.

"Vân Lạc Phong này không phải đã có vị hôn phu rồi sao? Tại sao còn không biết xấu hổ mà câu dẫn Liễu công tử như thế chứ?"

"Vị hôn phu của cô ta bất quá cũng chỉ là con cháu thế gia của một tiểu quốc mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng với Liễu công tử cho được? Tốt xấu gì Lam Tường Quốc của Liễu công tử cũng xếp trong mười hạng đầu của các quốc gia, hơn nữa, Liễu công tử còn là con của thái phó, thân phận vô cùng cao quý!"

"Ta còn tưởng Vân Lạc Phong này có gì khác biệt với người thường, lại không ngờ tới ả cũng dung tục như thế, nhìn thấy nam nhân có thân phận tôn quý một chút thì liền muốn nhào lên liếm lấy chân người ta!"

Lâm Nhược Bạch ở dưới nghe rõ mồn một từng lời nghị luận kia, làm cô tức đến nỗi thiếu chút nữa là phát điên lên.

Nữ nhân rơi vào lưới tình đúng thật là quá điên cuồng, lại có thể đổi trắng thay đen, bất phân thị phi đến mức độ này.

Vân Lạc Phong khi nào thì câu dẫn Liễu Thần Dật? Khi nào mà muốn liếm chân người ta? Rõ ràng là tên Liễu Thần Dật kia không biết liêm sỉ, có ý đồ muốn quyến rũ Vân Lạc Phong.

Lâm Nhược Bạch quá giận dữ, đang định hét rống lên, lại thấy ánh mắt sắc bén của Vân Lạc Phong bắn về phía đám nữ tử đang nghị luận sôi nổi kia.

"Liễu Thần Dật này.... Rất ưu tú sao?" giọng điệu Vân Lạc Phong không chút nào quan tâm để ý, thậm chí còn mang theo vẻ lười biếng: "Nếu các ngươi cảm thấy hắn ưu tú, thì lập tức đến mang hắn đi đi, chỉ là, các ngươi có nhiều người như vậy, nhưng hắn thì lại chỉ có một, hình như là không đủ để chia. Tuy nhiên, ta lại có một biện pháp có thể giúp các ngươi, các ngươi có thể đem hắn bâm vằm ra, mỗi người lấy một miếng!"

"Còn về ta....." Vân Lạc Phong dừng lại một chút, hơi hơi cong khóe môi: "Ta đã có một nam nhân thiên tài mà ta yêu thương nhất, cũng là người ưu tú nhất, cho nên, đối với cái loại tầm thường này, ta không có hứng thú!"

Bàn tán về cô, có thể! Nói Vân Tiêu, không được!

Vân Lạc Phong cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục chàng!

Khuôn mặt Liễu Thần Dật có chút cứng đờ, trong lòng âm thầm dâng lên một cổ lửa giận.

Nữ nhân này cư nhiên nói hắn là một người bình thường? Còn muốn đem hắn ra băm vằm thành ngàn mảnh mà đem chia đều cho mấy nữ tử ái mộ hắn dưới kia?

_____

Trên khán đài, một nam tử thanh lãnh đang ẩn mình giữa đám đông, ánh mắt trước sau vẫn luôn tập trung nhìn về người nữ tử một thân bạch y như tuyết bên dưới.

Thế nhưng, sau khi nghe thấy những lời này của nữ tử kia, hắn ta lại cảm thấy như trái tim mình bị ai đó đánh một quyền thật mạnh, đau đớn khôn cùng.

"Tiêu công tử.... "

Người ngồi phía sau lén nhìn lên thì bỗng phát hiện sắc mặt nam tử thanh lãnh tái nhợt, liền có chút lo lắng mà cất tiếng.

"Đi thôi! Trận tỷ thí này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả!"

Bởi vì, người thắng vĩnh viễn là nàng ấy!

Tiêu Ngọc Thanh nhìn về phía Vân Lạc Phong một lần cuối, sau đó liền xoay người rời khỏi hội trường.

Một thoáng kinh hồng của năm đó, đã định sẵn cả đời này của hắn phải trầm luân!

Nhưng hắn vui vẻ chấp nhận trầm luân, không hề có một chút hối hận!

Nữ tử thanh tú diễm lệ ngồi phía sau vừa khẽ gọi Tiêu Ngọc Thanh kia cũng nhận ra cái liếc mắt cuối cùng này của hắn, cô ta theo bản năng mà nương theo tầm mắt của Tiêu Ngọc Thanh nhìn về phía Vân Lạc Phong ở trên đài thi đấu, trong mắt bỗng có chút cảm xúc phức tạp.

Những năm gần đây, Tiêu công tử tựa hồ luôn nhớ thương một nữ tử, nếu như mình không có đoán sai, người nữ tử mà Tiêu công tử luôn nhung nhớ.... Hẳn chính là Vân Lạc Phong!

Chỉ là, Vân Lạc Phong này đã có vị hôn phu, cô ấy cũng vừa nói là yêu thương vị hôn phu của mình nhất, cho nên, Tiêu công tử đã định sẵn là không thể tiến tới cùng Vân Lạc Phong!

Nếu vậy, có phải... Mình vẫn còn cơ hội hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK