“Vân Lạc Phong, ta ngâm mình trong Thánh Tuyền ba tháng ròng, chịu tra tấn suốt ba tháng, chỉ cần một ngày nữa thôi, thì ta có thể đột phá rồi!”
Nước mắt Hồng Loan lại rơi xuống.
Lúc này, nàng khóc không phải là vì thương tâm, mà là đau lòng, nàng đang đau lòng cho chính mình!
“Cô nói xem, ta có phải nên giết chết tên khốn kiếp kia hay không?”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Vân Lạc Phong lại gật đầu cái rụp: “Nên giết.”
“Vì thế, nếu trời thương để cho ta gặp lại lên khốn kiếp kia lần nữa, ta nhất định sẽ băm vằm hắn thành ngàn mảnh, lột da rút gân hắn ta!”
Nếu ngươi là Hồng Loan, vì một số tiền mà chịu trăm cay nghìn đắng, đổ biết bao mồ hôi nước mắt, chịu đựng đủ tra tấn hành hạ suốt ba tháng trời, chỉ còn thiếu một ngày là lấy được số tiền kia tới tay.....
Hơn nữa đấy còn là tiền dùng để cứu mạng! Đối với Hồng Loan mà nói, mỗi một cơ hội đột phá đều vô cùng trân quý, nên nó cực kỳ quan trọng.
Thế nhưng……
Khi người sắp lãnh tiền công thì người trả tiền cho ngươi lại bỏ trốn.....
Hỏi ngươi có thấy phẫn nộ, có muốn giết người hay không?
Đoán chừng ngươi còn muốn đào mồ tám đời tổ tiên của hắn ta lên ấy chứ!
“Vân Lạc Phong, ta không cần cô giúp ta báo thù, cô giúp ta trói tên tiểu tử kia lại là được, ta phải đích thân giết hắn! Không, giết hắn vẫn chưa đủ, ta phải quất xác hắn ta một trăm lần! Đáng tiếc kia tiểu tử chạy quá nhanh, mỗi lần ta sắp bắt được hắn thì hắn đều trốn thoát!”
Hồng Loan nghiến răng ken két, nàng chưa bao giờ có cảm giác muốn giết người như lần này.
Vân Lạc Phong sờ sờ mũi, nàng có cảm giác, người mà Hồng Loan nói…… Chính là Nam Cung Vân Dật!
“Đi thôi! Những người khác còn đang chờ chúng ta.”
Vân Lạc Phong mỉm cười, đỡ Hồng Loan đi ra khỏi sơn động....
Trong cung điện Long tộc, Long Ngâm quỳ dưới đất, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hắn cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tiểu Trùng Trùng với thân mình nho nhỏ mập mạp đang kiêu căng ngạo mạn đứng trên đài cao, nhìn mấy con rồng đang quỳ bên dưới, trong mắt là vẻ khinh thường, không để bọn chúng vào mắt.
“Bổn tổ tông rời đi không lâu, vậy mà Long tộc sa đọa tới mức này, ngay cả chuyện cưỡng đoạt nữ nhân mà các ngươi cũng làm?”
Phía dưới, một con rồng nhỏ giọng thì thầm: “Thú châu không phải đều như vậy à? Vì sao Long tộc chúng ta lại không được làm vậy?”
“Câm miệng!” Tiểu Trùng Trùng rất tức giận: “Bổn tổ tông là một con rồng cao thượng vĩ đại, nhưng sao ta lại có đám hậu bối đáng khinh như các ngươi chứ? Sau này, kẻ nào còn dám vi phạm, làm ra chuyện tương tự, thì tuyệt đối không được dung thứ!”
Tiểu Trùng Trùng đang nói, bỗng từ phía trước truyền tới tiếng bước chân, khi tất cả quay đầu lại nhìn, thì chợt thấy Vân Lạc Phong và Hồng Loan đang đi đến……
Vân Tiêu chậm rãi đi đến bên Vân Lạc Phong, yên lặng đứng cạnh nàng, chỉ khi nhìn Vân Lạc Phong, thì đôi mắt lãnh khốc kia mới hiện lên sự ôn nhu dịu dàng.
Xôn xao!
Hồng Loan đột ngột trợn trừng hai mắt, rồi lập tức đẩy tay Vân Lạc Phong ra, cả người lao về trước nhanh như tên bắn.
Nam Cung Vân Dật phát ngốc……
Hắn không ngờ người mà hắn muốn tìm lại chính là bằng hữu của Vân Lạc Phong.
Dáng vẻ hiện tại của nữ nhân này giống như là nếu không giết được hắn thì thề không bỏ qua vậy!
Mắt thấy Hồng Loan đã đuổi đến trước mặt, Nam Cung Vân Dật lật đật chạy nhanh về phía Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong, mau giúp ta ngăn cản nữ nhân điên này lại mau lên!”
Hồng Loan tức đến mặt mày đỏ gắt, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tử thúi, chuyện ngươi hủy Thánh Tuyền của ta, ta nhất định bắt ngươi trả giá đắc! Chịu chết đi!”
Kỳ thực, Hồng Loan cũng không phải thật sự muốn giết chết Nam Cung Vân Dật cho bằng được. Trước đó, sau khi nói ra hết cho Vân Lạc Phong nghe, tức giận gì cũng đã tiêu tan hết rồi. Nhưng nếu không dạy dỗ tên tiểu tử thúi này một trận nhớ đời, thì nàng khó mà giải trừ mối hận trong lòng.
Rầm……