Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kim Phượng

Đối mặt với động tác của Diệp Linh, trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia tàn nhẫn, ý cười trên mặt lại không thay đổi chút nào: “Hoàng đệ, đã lâu không gặp, sao đệ lại xa lạ với ca ca như thế, đúng rồi, không biết vị cô nương này là……”

Ánh mắt hắn dời về phía Vân Lạc Phong, trong mắt xuất hiện một tia kinh diễm.

Sắc mặt Diệp Linh trầm xuống: “Nhị hoàng huynh, Vân cô nương không phải người huynh có thể xâm phạm.”

“Ha hả.” Diệp Lạc cười âm hiểm hai tiếng, nói, “Tam hoàng đệ, không nghĩ tới đệ lại bảo vệ nữ nhân của đệ như vậy, ca ca ta không có ý gì khác, chính là muốn biết vị cô nương này là thiên kim nhà ai?”

Nghe Diệp Lạc gọi chủ tử nhà mình là nữ nhân của hắn, trái tim Diệp Linh sắp bị dọa đến ngừng đập, hắn vội vàng quay đầu nhìn thiếu nữ, sau khi nhìn thấy đối phương không có tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu tử thúi này lại dám trêu chọc hắn và chủ tử như vậy, lỡ như chủ tử tức giận, cái mạng nhỏ này của mình liền chơi xong rồi.

Không biết vì sao khi Diệp Lạc nói lời kia, Diệp Linh cảm giác phía sau lạnh căm căm, dường như ở nơi tối tăm có một đôi mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm hắn, làm lưng hắn lạnh cả người, sởn tóc gáy……

“Diệp Lạc, huynh nói chuyện tôn trọng chút!” Trên mặt Diệp Linh xuất hiện một tia tức giận, “Nếu huynh lại nói như thế, đừng trách đệ không khách khí!”

“Ha ha ha.” Diệp Lạc không cho là đúng cười ha ha hai tiếng, “Diệp Linh, đệ đừng cho là huynh không biết lai lịch của nữ nhân này, còn không phải là một nữ tử thanh lâu thôi sao, thiên kim tiểu thư nhà ai lại vô danh vô phận vào ở phủ hoàng tử? Vừa rồi ta cũng chỉ là muốn thử hỏi, không nghĩ tới đệ lại thẹn quá thành giận như thế, chuyện này nhất định huynh sẽ báo cho phụ hoàng biết!”

Nữ tử thanh lâu?

Đám thanh niên ở đây nghe xong lời của Diệp Lạc, ánh mắt không còn kinh diễm tựa lúc ban đầu, mà là dùng ánh mắt phóng đãng đáng khinh nhìn thẳng nàng.

Một nữ tử thanh lâu mà thôi, tốn chút tiền là có thể làm nàng cởi sạch quần áo của mình lên giường chờ đợi lâm hạnh, nữ tử như vậy không đáng để bọn họ tôn trọng!

“Nữ nhân.” Diệp Lạc quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, liếm môi khô ráo, “Làm thiếp của ta tốt hơn nàng đi theo Diệp Linh nhiều, tuy nói thân phận nàng thấp kém không thể được đến danh phận hoàng tử phi, nhưng ta có thể cho nàng mười phần sủng hạnh! Bảo đảm người của phủ hoàng tử này không ai dám khi dễ nàng, như thế nào?”

Nữ nhân tuyệt mỹ như vậy, cũng chỉ có thân là nhi tử của hoàng hậu như hắn mới có tư cách có được, Diệp Linh tính là thứ gì.

Diệp Linh rốt cuộc nhịn không được, nắm chặt nắm tay đánh về phía Diệp Lạc, mang theo khí thế như chẻ tre.

Bốp!

Lúc nắm tay của Diệp Linh tới trước mặt của Diệp Lạc, một bàn chân đã nhanh hơn hắn đá về phía Diệp Lạc, mọi người chỉ nghe được một tiếng trầm vang, thân mình hắn liền đột nhiên ngã văng ra ngoài.

Thiếu nữ nâng chân, đạp lên ngực Diệp Lạc, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Xin lỗi, lời vừa rồi của ngươi ta một chữ cũng không có nghe rõ, không biết có thể lặp lại lần nữa hay không?”

Dù cho trong miệng thiếu nữ bạch y nói xin lỗi, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể cảm giác được uy hiếp từ trên người nàng! Mà trên mặt nàng vẫn luôn mang ý cười tà mị, mắt đen bừa bãi, kiêu ngạo.

“Người tới, bắt nữ nhân này lại cho ta!” Diệp Lạc nghẹn một cổ khí, sắc mặt xanh mét tức giận quát.

Tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới yến hội này còn chưa có bắt đầu, người ngựa hai phương đã đánh nhau?

Một tiếng bước chân chỉnh tề hữu lực chợt truyền đến, nháy mắt liền vây xung quanh Vân Lạc Phong và Diệp Linh, bọn thị vệ đồng loạt rút vũ khí ra, không khí lạnh lẽo mà nghiêm cẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK