"Ai? Là ai dám đánh lén bổn thiếu gia?"
Diệp Thiên Lâm khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, khuôn mặt đen còn hơn đít nồi, phẫn nộ quát lớn.
Ngay lúc hắn đang tìm bóng dáng của tên hung thủ đánh lén mình, thì từ trước mặt truyền tới một giọng nữ lười biếng, ngữ khí chứa đầy ý cười xem thường.
"Ta đâu có đánh lén, ta là giữa ban ngày ban mặt quang minh chính đại mà đánh ngươi! Ngươi không cảm nhận được đòn tấn công của ta, vậy chỉ có thể chứng minh là ngươi quá yếu, quá ngu xuẩn!"
Trời dẫn ngã về tây, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống một mảnh an bình tĩnh lặng, người qua kẻ lại trên phố đang vây xem một màn từ nãy đến giờ, sau khi nhìn thấy bạch y nữ tử ra tay đánh Diệp Thiên Lâm còn buông lời mỉa mai thì tất cả ánh mắt đều tập trung hết lên người của cô.
Thời điểm hiện tại, mọi người mới cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là bạch y thắng tuyết? Cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành?
Vốn dĩ tưởng rằng sắc đẹp của Mộng Dao công chúa đã là tuyệt thế vô song, nào ngờ, so với dung mạo của bạch y nữ tử trước mặt thì Mộng Dao công chúa kém hơn không chỉ có vài phần mà thôi.
Người nữ tử này mới xứng đáng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ!
"Vừa rồi là ngươi đánh lén ta?" Diệp Thiên Lâm hoàn hồn lại từ sự kinh diễm, khuôn mặt liền trầm ngay xuống, lạnh giọng hỏi.
Khóe môi bạch y nữ tử cong lên mang theo ý cười lười biếng, nhưng hơi thở trên người lại khiến người ta không rét mà run.
"Ta nói rồi, ta không có đánh lén, mà là quang minh chính đại đánh ngươi!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong quay sang nhìn Diệp Kỳ, nói: "đem hết tất cả những lời mà hắn ta nói xấu mẹ nói lại hết một lần cho ta nghe!"
Diệp Kỳ hơi sửng sốt, theo bản năng làm theo lời Vân Lạc Phong nói ngay: "hắn nói nghĩa mẫu là gà mái không biết đẻ trứng, còn nói nghĩa mẫu là tiện nhân lẳng lơ câu dẫn nghĩa phụ, làm cho nghĩa phụ đội nón xanh! Hơn nữa còn mắng luôn nhị ca là tạp chủng do nghĩa mẫu và dã nam nhân sinh ra!"
Vân Lạc Phong chậm rãi thu hồi lại ánh mắt đặt trên người Diệp Kỳ về, rồi chuyển hướng sang người Diệp Thiên Lâm, mỉm cười tà tứ: "Như vậy đi, ngươi mắng mẹ chồng ta một câu thì cứ tự tát mình mười bạt tay, hai câu thì hai mươi bạt tay,..... Ta là người từ trước đến nay đến rất công bằng, hơn nữa, chỉ để ngươi tự tát mình như vậy, ta còn cảm thấy thật là thiệt thòi cho mẹ chồng của ta!"
Lúc này, người vây xem xung quanh đã rất đông, mọi người sau khi nghe thấy Vân Lạc Phong nói như vậy thì tất cả đều trợn mắt há hốc mồm giống như nhau.
Người ta chỉ là mắng một câu thôi mà phải tát đến mười bạt tay, ấy vậy mà ngươi còn cảm thấy là mẹ chồng của ngươi thiệt thòi?
"Ngươi...." Diệp Thiên Lâm tức giận đến cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên: "Ngươi đừng có mà làm càn! Cha ta là thiếu chủ của Diệp gia, huynh trưởng của ta lại là phò mã tương lai, ngươi dám đối với ta như vậy, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp híp hai mắt, từ đáy mắt chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm: "Nếu ngươi không muốn tự mình ra tay, vậy thì cứ để ta giúp ngươi!"
Diệp Thiên Lâm hơi sửng sốt một chút, nhưng còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Vân Lạc Phong đã tới ngay trước mặt hắn ta rồi!
Sau đó, Vân Lạc Phong không biết lấy từ đâu ra mấy cây ngân châm, đâm hết lên người Diệp Thiên Lâm, tiếp theo, Diệp Thiên Lâm liền cảm thấy bàn tay không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, cứ thế mà từng bạt tay một đánh lên mặt chính mình.
Chát!
Mới cái tát đầu tiên giáng xuống thôi mà Diệp Thiên Lâm đã cảm thấy mặt của mình nóng rát như bị bỏng, trên mặt hắn ta in rõ ràng năm dấu tay, có thể thấy được cái tát vừa rồi hắn đã dùng bao nhiêu sức lực!
Mọi người nhìn thấy mà ngẩn người cả ra, ngay cả mấy tên hộ vệ đi theo phía sau Diệp Thiên Lâm cũng ngơ ngác quay sang nhìn nhau, không biết có nên đi lên ngăn cản thiếu gia của mình lại hay không?
"Xem ra tự ngươi cũng biết bản thân mình đã sai rồi!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi mỉm cười gian xảo: "tuy nhiên, cho dù ngươi có tát đủ số bạt tay thì ta cũng sẽ không tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi đâu!"
Ý chính là, hành động hiện tại của Diệp Thiên Lâm chính là để xin lỗi.
Đáng thương cho Diệp Thiên Lâm, có miệng mà không thể giải thích cho chính mình, mọi lời nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể để mặc cánh tay của mình tát từng cái từng cái lên mặt.
Bởi vì hành động châm ngân châm lên người Diệp Thiên Lâm của Vân Lạc Phong quá nhanh, không có ai thấy được cả, hơn nữa, Diệp Thiên Lâm có miệng nhưng lại không biện hộ cho mình, càng làm cho người xung quanh tin tưởng vào cách nói của Vân Lạc Phong.