Lúc này tất cả đại thần đều phát hiện Diệp Đổng không thích hợp, nhưng bọn họ đều chìm trong khiếp sợ bởi tin tức này, thế nên không có một ai đứng ra ngăn lại, mà tất cả đều đang tiêu hóa lời nói của hắn……
“Vậy cha mẹ ta chết như thế nào?”
Mắt đen của Vân Lạc Phong như giếng cổ không gợn sóng, nàng khẽ nâng khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn thẳng Diệp Đổng, tiếp tục hỏi.
“Hừ!” Giọng nói Diệp Đổng tàn nhẫn, “Còn không phải bởi vì nữ nhân Bạch Linh kia dám cự tuyệt trẫm! Lúc ấy trẫm đã phái người truyền tin cho nàng, nếu như nàng nguyện ý đi theo trẫm, trẫm lập tức lui binh! Nhưng nàng lại dám xé thư của trẫm, còn nói trẫm là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!”
Còn không phải vậy sao? So với Bạch Linh xinh đẹp như hoa, Diệp Đổng này ngoài thân phận đế vương ra liền không đúng tí nào! Làm sao nàng có thể từ bỏ thiếu tướng trẻ tuổi mà lựa chọn một hôn quân đắm chìm trong mỹ sắc?
“Cho nên ngươi bày mưu giết bọn họ?” Vân Lạc Phong nheo lại con ngươi nguy hiểm, ngay cả giọng điệu của nàng cũng dần dần mang theo một tia sát ý.
“Đương nhiên không phải!” Diệp Đổng hừ hừ, “Bạch Linh nàng ta chỉ là một nữ nhân đã gả đi, trẫm nguyện ý cưới nàng là vinh hạnh của nàng ta, vậy mà nàng còn có mặt mũi vũ nhục trẫm, trẫm nhất định phải được đến nữ nhân này, hơn nữa còn muốn tìm trên dưới một trăm đầu linh thú nhục nhã nàng, đây là cái giá của việc nàng cự tuyệt trẫm!”
Lòng Dịch Bất Phàm dần dần lạnh xuống, hắn hơi hơi nhắm lại mắt, giờ phút này, hắn không biết nếu Bạch Linh thật sự bị Lưu Kim Quốc bắt làm tù binh, vậy chờ đợi nàng sẽ là tra tấn tàn khốc như thế nào?
Hắn tuyên bố Bạch Linh là nữ nhân hắn yêu chân thành, nhưng trước nay chưa từng bảo vệ nàng thật tốt, còn giúp đỡ hôn quân vô đạo ngu ngốc như vậy thương tổn nàng.
Hắn hối hận!
Đây là lần đầu tiên Dịch Bất Phàm hối hận, hối hận đã vì một cẩu hoàng đế như thế mà không tiếc từ bỏ tình cảm chân thành của chính mình!
“Đáng tiếc.” Diệp Đổng lắc lắc đầu, giọng điệu tiếc hận, “Ta cũng không biết Bạch Linh rốt cuộc đắc tội với ai, lại chết trận ở sa trường! Thật sự đáng tiếc cho nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy! Trẫm còn chưa được đến nàng, nàng cũng đã chết!”
Vân Lạc Phong trầm mặc, mắt đen thâm thúy khiến người ta không thể nhìn ra nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Vừa rồi nàng dùng lực lượng khống chế linh hồn của Diệp Đổng, khiến cho hắn nói ra đáp án mình muốn biết! Cho nên Diệp Đổng không có khả năng nói dối! Hắn xác thật không biết độc thủ sau màn đã giết vợ chồng Vân Dương……
Thực mau, chân mày nhíu chặt của Vân Lạc Phong dần dần thả lỏng, trong mắt đen xẹt qua một tia sáng.
“Tiểu thư……” Khinh Yên hơi khẩn trương, dồn dập bất an đến bên cạnh Vân Lạc Phong, trên dung nhan thanh tú một mảnh nôn nóng.
Nàng không nghĩ tới lần này chẳng những không biết được chân tướng, ngược lại còn bại lộ thân phận, kể từ đó chẳng phải là tiểu thư sẽ có nguy hiểm đến tính mạng sao?
“Khinh Yên, ta đã được đến kết quả ta muốn, chuyện khác chúng ta trở về rồi nói.” Vân Lạc Phong dương môi cười, “Hiện tại hắn cũng nên tỉnh lại.”
Vừa dứt lời, tiêu cự trong mắt Diệp Đổng dần dần khôi phục, nhưng mới vừa tỉnh dậy đầu óc hắn còn có chút như lọt vào trong sương mù, một lát sau hắn mới đột nhiên nhớ lại lời nói mới vừa rồi, sắc mặt tức khắc đại biến: “Ngươi vừa rồi đã làm gì trẫm?”
“Diệp Linh.” Tầm mắt của Vân Lạc Phong sớm đã rời khỏi người Diệp Đổng, lười biếng cười, “Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, dẫn Ngũ Trung cùng đi với chúng ta!”