Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Long Nguyên thấy chúng ngự y tỏ ra tôn sùng đối với Vân Lạc Phong như thế, đôi mày lạnh lùng như băng hơi hơi chau lại.

Xác thật học thức của Vân Lạc Phong này quả thật là uyên bác, ngay cả vấn đề khó khăn như vậy mà cũng giải quyết được.

Tuy nhiên, chỉ một việc này thì không thể đại biểu cho các trận tỷ thí tiếp theo cô ta cũng đều xuất chúng như vậy.

"Vân Lạc Phong, học thức của ngươi quả thật là khiến cho trẫm thấy khâm phục không thôi!" mắt lạnh của Long Nguyên khẽ nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói bằng thái độ nhàn nhạt: "Chẳng qua, ngươi dường như đã có chút lầm lẫn, trận tỷ thí này chỉ yêu cầu viết ra được ba loại phương thuốc là đủ rồi, cho nên dù ngươi có viết được nhiều hơn thì cũng không có tác dụng gì! Vì vậy, bây giờ trẫm tuyên bố, trận tỷ thí này hai bên hòa nhau, cả hai đều có thể bước vào trận tỷ thí tiếp theo!"

Giọng nói của Long Nguyên mang đầy vẻ uy nghiêm, không giận mà uy!

Đừng nói là nhóm quần chúng bên dưới, ngay cả các ngự y trong khảo hạch đoàn như Thanh Mộc cũng vì quyết định này của Long Nguyên mà ngây ngẩn cả người.

"Bệ hạ!" Thanh Mộc khẽ cau mày: "Trong trận tỷ thí vừa rồi, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được, người chiến thắng chính là Vân Lạc Phong, người thua là Liễu Thần Dật!"

Hơn nữa còn là thua một cách triệt để!

"Quy tắc của tỷ thí là do trẫm định đoạt!" thần sắc trên mặt Long Nguyên dần dần trở nên mất kiên nhẫn: "Trẫm tuyên bố hai bên hòa nhau, khanh có ý kiến gì hả?"

Thanh Mộc khẽ biến sắc, ông còn định nói gì đó, thì lại bị Cát Dương ở một bên kéo lại.

Hai lão giả quay sang hai mắt nhìn nhau, nghiễm nhiên là đã phát giác ra chỗ nào có vấn đề.

Liễu Thần Dật là người Lam Tường Quốc! Bệ hạ lại sủng ái Lăng Quý Phi như vậy, tất nhiên là sẽ giúp đỡ cho thí sinh của quốc gia sủng phi của mình. Làm sao có thể để cho Liễu Thần Dật bị loại ngay từ vòng đầu tiên cho được?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Mộc liền dâng lên sự phẫn nộ.

Cả đời này của ông, chưa từng tham gia triều chính, không màn danh lợi, một lòng một dạ chỉ muốn nghiên cứu y thuật.

Hiện giờ, trời xui khiến cho ông gặp được một thiên tài xuất sắc như Vân Lạc Phong, ông làm sao lại không cảm thấy thương tiếc cho được? Ai ngờ bệ hạ hoàn toàn bị Lăng Quý Phi này mê hoặc tâm trí, ngay cả loại chuyện như thế này mà cũng làm ra được!

Lăng Quý Phi này, quả thật là một yêu phi hại nước hại dân!

"Bỏ đi!" Cát Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai Thanh Mộc: "Quyết định của bệ hạ, dù là ai cũng không thể thay đổi được, tuy nhiên, bây giờ phán hòa cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì ta không cảm thấy, tên tiểu tử Liễu Thần Dật kia có thể thắng được Vân Lạc Phong!"

Thanh Mộc hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng mình, rồi áy náy mà nhìn Vân Lạc Phong.

"Vân cô nương, mọi người đều có thể nhìn ra được, trận tỷ thí vừa rồi của cô và Liễu Thần Dật, người chiến thắng là cô, nhưng.... Ta lại bị ép phải làm ra loại chuyện trái với lương tâm như thế này!"

So sánh với Vân Lạc Phong mà nói, tên tiểu tử Liễu Thần Dật kia có là cái thá gì chứ?

Ấy thế mà lúc này đây, ông lại không thể bảo vệ được một thiên tài hiếm có như vậy....

Khuôn mặt Long Nguyên ngay lập tức trầm xuống, bắn ánh mắt sắc bén về phía Thanh Mộc.

Thanh Mộc lại làm như không có nhìn thấy, chỉ lo mỉm cười áy náy mà nhìn Vân Lạc Phong với vẻ mặt tạ lỗi.

Danh lợi?

Quyền thế?

Với Thanh Mộc ông mà nói, chỉ là mây khói thoáng qua! Nếu như bệ hạ vì lời nói này của ông mà long nhan thịnh nộ, thì cùng lắm là ông rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc này thôi!

Dù sao, ngay từ đầu, nguyên nhân mà ông gia nhập Thiên Hồi Đế Quốc này, cũng chỉ là vì muốn cùng với các y sư cường đại chuyên tâm nghiên cứu y thuật mà thôi!

"Đa tạ!"

Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười.

Thanh Mộc không bảo vệ được phán xét công bằng, Vân Lạc Phong cô không trách được ông!

Bởi vì vị lão giả này chỉ là một thần tử, không thể không nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế! Nhưng vị lão giả này rõ ràng là đứng về phía cô!

Phần tình nghĩa này, Vân Lạc Phong cô khắc ghi vào tâm khảm!

"Hắn tuyên bố ta và Liễu Thần Dật hòa nhau, ta chấp nhận!" Vân Lạc Phong ngẩng cao đầu, ánh mắt tà khí nhìn thẳng về phía Long Nguyên đang ngồi ở ghế chủ vị trên cao: "Bởi vì tiếp theo, ta sẽ làm cho Liễu Thần Dật thua càng thảm hại hơn!"

Giọng điệu của Vân Lạc Phong thập phần tự tin cuồng vọng, một đôi con ngươi đen nhánh như đêm tối, sâu kín không lường được.

Cô nói, cô chấp nhận phán quyết hòa nhau này, là bởi vì cô sẽ khiến cho Liễu Thần Dật thua càng thảm hại hơn!

Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, còn có người nào có thể nói ra được lời nói kiêu ngạo đến như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK