Vinh lão lo lắng nhìn Vân Lạc Phong, mở miệng trách mắng.
Vân Lạc Phong biết lão nhân gia này cũng là xuất phát từ sự lo lắng cho cô cho nên mới không tiếc lời trách mắng như vậy, trong lòng cô không khỏi chạy xuôi một dòng nước ấm, ngón tay cô khẽ vỗ vỗ đầu của Trà Sữa, nhoẻn miệng tươi cười với Vinh lão: "có Trà Sữa theo con là đủ rồi!"
Vinh lão lại lần nữa tỏ ra bất đắc dĩ lắc đầu: "một con Tầm Kim Thử thì có thể làm được gì? Có thể bảo vệ được cho con sao? Con chỉ mang theo một tiểu nha đầu, một con Tầm Kim Thử thì đã đánh giết tới phủ thành chủ của người ta, nếu không phải tên hỗn đản Lâm Qua kia đúng lúc không có ở Y Thành, thì nói không chừng bây giờ con đã rời vào tay hắn rồi, đến lúc đó, dù ta và Ninh lão có đuổi tới Y Thành thì cũng đã muộn rồi!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "con tự biết chừng mực!"
Vinh lão nghe Vân Lạc Phong nói vậy thì cũng không trách mắng cô thêm gì nữa, mà bắt đầu chuyển sang giọng điệu ai oán: "nha đầu, không cần biết lý do là gì, sau này không cho phép con làm như vậy nữa! Nếu không, mấy lão gia hỏa chúng ta ngày nào cũng phải đi theo con lo lắng đề phòng. Nếu như con thật sự muốn động thủ với Y Thành, thì ít nhất cũng phải nói với chúng ta một tiếng!"
"Vinh lão!" Vân Lạc Phong nhìn vào Vinh lão, ánh mắt cô đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "bất luận thế nào thì ông cũng là người của Y Sư Hiệp Hội, vì vậy, con không muốn kéo Y Các xuống vũng nước này!"
Vinh lão vỗ vỗ bả vai Vân Lạc Phong, ánh mắt ông nhìn Vân Lạc Phong tràn ngập sự hiền từ yêu thương: "Vân nha đầu, con đừng quên, mạng của các chủ là do con cứu về, nếu không có con, Y Các đã sớm không còn tồn tại nữa rồi! Ha ha, huống chi, ta không cảm thấy rời khỏi Y Sư Hiệp Hội thì có chỗ nào không tốt, thành tựu của con về sau nhất định sẽ vượt qua cả Y Sư Hiệp Hội!"
Không thể không nói, Vinh lão thật sự là nhìn xa trông rộng rất chính xác.
Ông ấy thà rằng phản bội Y Sư Hiệp Hội, cũng muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ Vân Lạc Phong!
Bởi vì, Vân Lạc Phong quả thật là quá mức thiên tài. Thành tựu của cô sau này, Y Sư Hiệp Hội há có thể so sánh được. Nói không chừng, ngày sau, cả Y Sư Hiệp Hội cũng phải ngước mắt lên mà nhìn Vân Lạc Phong.
Đến lúc đó, bằng vào quan hệ của Vân Lạc Phong và Y Các, tất nhiên cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
"Đa tạ!"
Ý cười của Vân Lạc Phong mang theo sự chân thành, mặc kệ là Vinh lão có mục đích gì, nhưng chỉ bằng vào việc ông ấy vì bảo vệ Vân Lạc Phong cô mà trở mặt với cả Y Sư Hiệp Hội, cũng đã đủ để Vân Lạc Phong khắc ghi trong lòng.
"Ha ha,.." Vinh lão sảng khoái cười to hai tiếng: "Vân nha đầu, con không cần phải đa tạ ta, chỉ cần ngày mà con đứng trên đỉnh của đại lục này, nhớ chiếu cố đến lão già như ta một chút là được rồi!"
Đối với Vân Lạc Phong, Vinh lão chưa từng có ý nói dối hay là khách sáo gì cả, ông cứ thế mà đem ý nghĩ chân thật trong lòng mình nói ra.
Cũng chính vì sự thẳng thắn ngay thật này của ông, mà Vân Lạc Phong mới có thể đối với ông rất tin tưởng, không hề nghi ngờ.
"Vân nha đầu!" Vinh lão tựa hồ đã nghĩ ta cái gì đó, nụ cười trên mặt liền biến mất: "tên Lâm Qua kia hiện tại cũng đang ở trong Y Sư Hiệp Hội! Ta lo lắng hắn sẽ gây bất lợi đối với con, cho nên, sau khi vào trong rồi thì con cứ đi theo đội ngũ của Y Các chúng ta. Cho dù thế nào, hắn cũng không có cái lá gan dám ra tay với Y Các ngay trong Y Sư Hiệp Hội thế này!"
Quy định của Y Sư Hiệp Hội đã có nói, phàm là thế lực thuộc về Hiệp Hội, chỉ cho phép âm thầm đấu đá, không cho phép đánh nhau ngoài sáng! Nếu để cho người của Hiệp Hội phát hiện có hai thế lực nào đó đánh nhau, thì sẽ lập tức bị trục xuất ra khỏi Hiệp Hội.
Dù Y Thành có Lâm Nhã Đình chống lưng cũng vô dụng.
"Dạ được!"
Đối với hảo ý của Vinh lão, Vân Lạc Phong cô cũng không muốn từ chối làm gì, cho nên cô rất vui vẻ mà tiếp nhận.
"Ha ha ha..."
Vinh lão khoái chí nên lại cười to thêm mấy tiếng: "đi, nha đầu, hai chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau rồi, nhất định phải từ từ trò chuyện mới được!"
______
Y Sư Hiệp Hội.
Trong gian phòng xa hoa, Lâm Qua đang nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên, Ông ta cảm nhận được có một người nào đó đang đứng trước mặt mình, liền chậm rãi mở hai mắt ra.
"Nhã Đình?" Lâm Qua thoáng kinh ngạc, hơi sửng sốt hỏi: "có chuyện gì sao?"