Kỳ Linh còn chưa kịp phản ứng, thì đã rơi vào vòng tay ấm áp.
"Muội về rồi! Muội rốt cuộc cũng về rồi!" Giọng Kỳ Tô còn có chút run rẩy.
Ba tháng qua, lòng hắn luôn lo lắng không yên, sợ là những người khác cũng lo lắng như hắn.
Hắn rất sợ, sợ Vân Lạc Phong và Kỳ Linh cũng sẽ giống sư phụ, đi rồi sẽ không về nữa.
Nỗi đau mất đi người thân đó, hắn không muốn nếm trải lần thứ hai!
"Ca ca, xin lỗi, muội tu luyện quên mất thời gian, đã về trễ."
Kỳ Linh cảm nhận được lo lắng của Kỳ Tô, chợt le lưỡi, tinh nghịch nói.
"Tu luyện? Muội....." Kỳ Tô buông tiểu muội muội nhà mình ra, kinh ngạc đánh giá cô bé một phen: "Muội có thể tu luyện rồi?"
Dưới cái nhìn của Kỳ Tô, Kỳ Linh chậm rãi gật đầu.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, môi Kỳ Tô run run, kích động đến mức không kiềm được nước mắt.
"Thật tốt quá! Cuối cùng muội cũng có thể tu luyện được rồi! Tốt quá!...." Kỳ Tô lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, đa tạ người! Nếu không nhờ người, còn chưa biết đến năm tháng nào Tiểu Linh mới có thể tu luyện...."
Vân Lạc Phong cười khẽ: "Thật ra, thiên phú Kỳ Linh không tệ, cũng có một trái tim kiên cường, vì thế, nếu ngươi giao Kỳ Linh cho ta, ta có thể làm con bé trưởng thành với tốc độ nhanh nhất."
Kỳ Tô mừng rỡ, vội kêu lớn: "Tiểu Linh, còn không mau bái kiến sư phụ!"
Ngay từ đầu, trong lòng Kỳ Linh đã xem Vân Lạc Phong là sư phụ của mình rồi, nhưng ngoài miệng vẫn luôn gọi Vân Lạc Phong là tỷ tỷ. Nhưng lời này của Kỳ Tô, chính là bảo Kỳ Linh bái Vân Lạc Phong làm sư phụ.
"Tiểu Linh bái kiến sư phụ!"
Kỳ Linh quỳ một gối, mặt mày rạng rỡ, cười hì hì nói.
Một bên, Thi Vũ kinh ngạc há hốc mồm.
Nữ nhân này không chỉ không nhân cơ hội bắt cóc tiểu thư, còn thành công giúp tiểu thư bước vào con đường tu luyện?
Nghĩ đến trước kia mình luôn nhắm vào Vân Lạc Phong, Thi Vũ cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Thực ra, Thi Vũ không phải rất hận Vân Lạc Phong, nàng ta chỉ là cảm thấy Vân Lạc Phong sẽ liên lụy công tử nhà mình, cho nên mới không thích Vân Lạc Phong, đã vậy, công tử còn liên tục vì Vân Lạc Phong mà giáo huấn nàng ta, cho nên nàng ta mới càng tức giận.
Hơn nữa, vừa rồi đúng là Thi Vũ thật sự lo lắng cho Kỳ Linh, cho nên mới nói những lời vượt quá bổn phận.
Bây giờ đã biết, Vân Lạc Phong giúp đỡ Kỳ Linh tu luyện, cảm xúc oán hận trong lòng Thi Vũ cũng tan biến, chỉ đứng yên một bên cắn môi không dám hé răng.
"Thi Vũ, ngươi còn nhớ trước đó ngươi đã nói gì không?" Kỳ Tô lạnh nhạt liếc nhìn Thi Vũ, nói: "Ngươi nói nếu Vân cô nương không bắt cóc Tiểu Linh, vậy ngươi sẽ làm nha hoàn cho Vân cô nương để chuộc lại sai lầm, hiện tại ngươi chính là người của Vân cô nương, từ nay về sau, ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì với huynh muội chúng ta nữa."
"Công tử!"
Thi Vũ biến sắc, quỳ phịch xuống đất: "Nô tỳ biết lỗi rồi, xin công tử đừng đuổi nô tỳ đi!"
"Muộn rồi!" Kỳ Tô vẫn lạnh nhạt nhìn Thi Vũ: "Ta biết ngươi khinh thường Vân cô nương, nên trước đó ta đã cảnh cáo ngươi, Vân cô nương không phải là người ngươi có thể đắc tội, nhưng ngươi cứ cố tình không nghe, còn cãi lời ta hết lần này đến lần khác, ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà ta vẫn tiếp tục giữ ngươi lại?"
Thi Vũ vừa định tiếp tục xin tha, thì lại nghe thấy giọng nói tà mị của Vân Lạc Phong vang lên.
"Kỳ Tô, ngươi đây là định cưỡng ép, nhét người ngươi không cần vào tay ta? Ta không có thói quen thu nhận đồ người khác không cần."
Sắc mặt Thi Vũ cứng đờ, cúi đầu thấp xuống đất, chỉ thiếu nước tìm khe nứt chui vào.
Nàng ta tốt xấu gì cũng có thực lực không thấp, vậy mà những người này, ai ai cũng ghét bỏ nàng ta?