Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

"Tiểu gia hỏa này nói rất đúng! Ngươi lớn lên chẳng những vừa xấu lại vừa già, mà còn quá tự phụ! Có biết tại sao lâu như vậy rồi mà bổn thiếu gia không có lâm hạnh ngươi hay không? Chính là bởi vì diện mạo của ngươi khiến cho bổn thiếu gia đây ăn không vô! Nếu không phải do cầm nghệ của ngươi không tệ, thì bổn thiếu gia ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái."

Cả người nữ tử lục y chấn động, một đôi mắt đẹp rưng rưng khiếp sợ mà nhìn Nam Cung Vân Dật.

Cô ta không dám tin đây chính là lời nói mà Nam Cung Vân Dật nói ra.

Toàn bộ Vô Tận Thành này có người nào mà không biết, đại thiếu gia Nam Cung Vân Dật của gia tộc Nam Cung, yêu thích mỹ sắc, cực kỳ tôn trọng nữ nhân, còn có biệt danh là Thần Hộ Hoa* (* thần bảo vệ phái đẹp)! Miệng của Nam Cung Vân Dật chưa bao giờ nói ra lời nói nào làm tổn thương đến nữ nhân!

Nhưng hôm nay, cô ta lại nghe được những lời ác độc nhất từ miệng của người này.

"Còn không mau CÚT ĐI!" Nam Cung Vân Dật quát lạnh một tiếng: "Bổn thiếu gia chỉ cần nhìn ngươi thêm một cái thôi, thì cũng có cảm giác là đang sỉ nhục đôi mắt của ta!"

"Oa..huhu..!"

Nữ tử lục y cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc rống lên, cô ta đưa hai tay lên bụm mặt mình lại, chạy ra cửa gian phòng, đạp mạnh cửa mà lao ra bên ngoài.

Nam Cung Vân Dật lấy ra một cái khăn tay, lau lau bàn tay vừa mới nắm lấy cằm của nữ tử lục y kia, xong rồi lại quay sang nhìn mỹ nhân còn lại đang ngồi cạnh mình.

"Ngươi còn ở lại đây làm gì? Còn không mau đi?"

Mỹ nhân kia đứng lên, khom người hành lễ một cái rồi mới rời đi. Trước khi đi, cô ta còn không quên nhìn Vân Lạc Phong thêm một cái, đáy mắt bỗng xẹt qua một tia tò mò.

"Trên đời này cũng có nhiều nữ nhân tự cho mình là đúng thật!" Nam Cung Vân Dật cười lạnh một tiếng, thân mình lười biếng dựa vào lưng ghế: "Đặc biệt là những kẻ không biết tự lượng sức mình mà so sánh với ngươi! Chỉ bằng vào bọn họ mà cũng xứng?"

Có lẽ xuất phát từ một thoáng kinh hồng* của năm đó, mà Vân Lạc Phong vẫn luôn luôn chiếm một địa vị có phân lượng rất nặng trong lòng của Nam Cung Vân Dật. Hơn nữa, năm đó, hắn cũng thấy rõ tài năng của mình không đuổi kịp Vân Lạc Phong, cho nên mới từ bỏ cái ý tưởng này, ai ngờ, dưới cơ duyên hảo hợp, bọn họ lại trở thành bạn tốt cả đời của nhau.

(*một thoáng kinh hồng: ám chỉ dù chỉ mà một thoáng nhìn qua, nhưng cũng đủ để lại ấn tượng cả đời.)

Vì vậy mà Nam Cung Vân Dật tin tưởng, nam nhân có thể khiến Vân Lạc Phong tình nguyện ở cạnh nhau cả đời kia, khẳng định là một cực phẩm trong tất cả nam nhân. Nam Cung Vân Dật thật lòng cảm thấy mình kém hơn nam nhân kia của Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong bình tĩnh uống một hớp nước trà: "Ngươi không phải rất thích mỹ nhân sao? Sao tự dưng lại đuổi bọn họ đi vậy?"

"Mấy nữ nhân kia làm sao có thể so sánh được với ngươi? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua một câu này à? Nữ nhân như y phục, huynh đệ như thủ túc! Tuy rằng ngươi là một nữ nhân, nhưng mà ở trong lòng ta, ngươi chính là người huynh đệ duy nhất của ta! Vì ngươi, dù mỹ nữ đẹp thế nào đi nữa ta cũng có thể từ bỏ!"

Nam Cung Vân Dật tự đấm đấm vào lòng ngực, nói ra lời thề như chém đinh chặt sắt!

Vân Lạc Phong híp nửa mắt: "Nữ nhân như y phục?"

Trong giọng nói của Vân Lạc Phong mang theo sự uy hiếp mười phần có đủ mười phần, làm cho cả người Nam Cung Vân Dật phải run lên một cái.

Tại sao tự dưng hắn lại quên mất, cái vị ác ma đối diện kia cũng là nữ nhân kia chứ?

"Cái này.... Khụ, khụ..." Nam Cung Vân Dật có chút ngượng nghịu xấu hổ mà ho khan hai tiếng: "Nữ nhân mà ta nói chính là hai người vừa bị ta đuổi đi lúc nãy! Hơn nữa, ta thích mỹ nữ không phải giả, nhưng mà ta luôn giữ mình trong sạch, cho nên, mấy người bọn họ cũng không có thiệt thòi gì!"

Những lời này của Nam Cung Vân Dật lại đúng là sự thật!

Xuất phát từ sự hiểu biết của Vân Lạc Phong đối với Nam Cung Vân Dật, cô biết bản tính của nam nhân này không giống như vẻ ngoài phong lưu, ăn chơi trác táng của hắn. Hắn phong lưu chỉ là ngoài mặt mà thôi, kỳ thực, hắn lại là một người rất có trách nhiệm.

"Vân Dật, ngươi nói ta nghe xem, làm sao ngươi lại đi tới được nơi này?"

Vân Lạc Phong thả chén trà trong tay xuống, nhướng mày hỏi.

Nam Cung Vân Dật vừa nghe thấy câu hỏi này liền dựng gai nhọn đầy mình, ai oán trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.

"Còn không phải tại ngươi à? Cũng chính là tại ngươi cho nên phòng thí nghiệm mới phát nổ. Cái lúc mà ta tỉnh lại thì đã thấy mình trở thành đại thiếu gia của Nam Cung gia. Cũng may mà gương mặt này của ta không có thay đổi, mới giúp ngươi chỉ vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra ta rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK