"Gia chủ."
Trong thư phòng, một lão giả cung kính đứng ở bên cạnh nghe được Kỳ Chính lẩm bẩm tự nói, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Lúc trước thế lực của Lâm gia trên Kỳ gia, ngươi sợ Lâm lão gia tử nên không thể tiết lộ thân
phận của đại thiếu gia, sau này Lâm gia gặp rủi ro, ngươi đem việc này nói cho đại thiếu gia, hơn nữa còn đưa hắn đi gặp mẹ ruột, ai ngờ Vân Nguyệt Thanh xuất hiện còn nhận nhị thiếu gia làm đệ tử, thế cho nên
ngươi không có biện pháp đem mẫu thân của Kỳ Mặc trở về."
"Nhưng hiện tại......" Lão giả dừng một chút, "Vân Nguyệt Thanh đã chết, vì sao còn lo lắng như thế?"
Đúng vậy, Lâm gia nghèo túng, Vân Nguyệt Thanh cũng đã chết, người có thể bảo hộ mẹ con Lâm Tình đã không còn.
Hắn còn lo lắng cái gì?
"Kỳ thật, sở dĩ ta giấu diếm chuyện này nhiều năm như vậy, thứ nhất là Vân Nguyệt Thanh quá cường đại, thứ hai chính là ta muốn mượn thực lực của Vân Nguyệt Thanh, nếu để nàng biết Mặc nhi cùng Kỳ Tô không
phải là huynh đệ, thì nàng...... Sẽ không trợ giúp cho Kỳ gia."
Đây mới là điều mà hắn kiêng kị nhất.
Nữ nhân Vân Nguyệt Thanh kia rất thanh cao, đáy mắt nàng không chấp nhận nổi một hạt cát.
Nàng khinh thường nhất đó là nam nhân có tam thê tứ thiếp!
Năm đó, vì hắn muốn có được sự trợ giúp của Vân Nguyệt Thanh, không những không dám nạp thiếp còn chưa từng đi gặp mẫu thân của Mặc nhi, dùng hết toàn lực quan tâm mẹ con Lâm Tình không ghét bỏ thân
phận phế vật của Kỳ Linh!
Nếu không phải do hắn biểu hiện tốt như thế thì Vân Nguyệt Thanh mới thả lỏng với Kỳ gia như vậy!
"Kỳ lão, ngươi nói rất đúng, Vân Nguyệt Thanh đã chết, ta không cần phải kiêng kị bất kể kẻ nào, huống chi hiện giờ Kỳ gia cũng đủ cường đại, không hề yêu cầu nàng giúp đỡ." Nét mặt Kỳ Chính biểu lộ một mạt tươi
cười nhàn nhạt.
Nhưng mà trong lòng hắn lại hận Vân Nguyệt Thanh, hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ nhân này!
Nếu không phải do nàng, mình cũng không xa cách mẫu thân của Mạc nhi nhiều năm như vậy, càng không cần mười mấy năm sống tuân thủ với tiện nhân Lâm Tình này!
Hết thảy đều là lỗi của Vân Nguyệt Thanh.
Nàng vốn đáng chết!
Đến thời điểm này Kỳ Chính vẫn không nghĩ đến, địa vị của hắn có được ngày hôm nay đều là sự trợ giúp của Vân Nguyệt Thanh.
Nếu hắn thật sự cảm thấy ủy khuất cho mẫu thân của Kỳ Mặc thì hắn có thể không cần đến sự hỗ trợ của Vân Nguyệt Thanh.
Muốn người khác giúp hắn cũng muốn ngồi hưởng phúc lợi của riêng mình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Mặc nhi muốn như thế nào ta cũng không quản được, tại sao ta lại không nhìn ra vừa rồi lời hắn cố ý nói ra chính là muốn đem mẫu thân của hắn hồi phủ, cho nàng một danh phận chứ," Kỳ Chính cười khổ một
tiếng, "Những năm gần đây, xác thật ta đã ủy khuất mẹ con Mặc nhi, theo lý ta nên bồi thường cho bọn hắn."
Nếu Kỳ Tô nghe được lời này, khẳng định sẽ tức hộc máu.
Hỗn đản này giết huynh trưởng của chính mình, đem con hoang bên ngoài về mạo danh thay thế, những năm gần đây, bình yên hưởng thụ chỗ tốt của sư phụ mang đến, còn muốn đem giang sơn của nàng cho đứa
con hoang đó."
Kết quả, hắn còn cảm thấy có lỗi với hai mẹ con bọn họ sao?
Người vô sỉ như thế thật sự mới thấy lần đầu.......
......
"Các ngươi có nghe nói hiệu thuốc của Kỳ gia gần đây có bán ra một loại linh dịch có thể trợ giúp tu luyện chưa?"
"Sách! Chưởng quản của hiệu thuốc này không phải là người bất chính dã bị Kỳ gia trục xuất khỏi gia môn, Kỳ Tô sao? Ta có bà con sống trong đế thành, chính miệng hắn đã nói với ta, Kỳ gia đã hạ lệnh phong sát đối
với Kỳ Tô, theo lý thuyết, trong tay Kỳ Tô không thể có linh dược, cho nên hắn lấy đâu ra nhiều linh dược như thế?"
"Ngươi nói xem có phải Kỳ Tô lấy trộm phương thuốc của Kỳ gia hay không, hắn dùng dược liệu bình thường để phối ra linh dịch?"
"Nếu lấy dược liệu bình thường để phối ra linh dịch, cái kia...chỉ sợ hiệu quả sẽ không tốt."