"Bệ hạ!"
Chúng đại thần nghe được lời này liền vội vàng quỳ xuống: "Xin bệ hạ tam tư*!"
(*tam tư: suy nghĩ lại, suy xét cẩn thận)
"Ý trẫm đã quyết! Các ngươi không cần nhiều lời!"
Hoàng đế phất phất tay, biểu tình trông rất lạnh nhạt.
"Ha ha!" nam nhân kia cười hai tiếng đầy trào phúng: "Sớm biết như thế, năm đó ta nên ngăn cản Đông nhi vào cung! Nàng ấy yêu lầm người, cho nên mới hủy cả một đời! Cẩu hoàng đế, ngươi cho rằng hoàng hậu tỉnh lại thì ta thất bại rồi sao? Không! Ngươi sai rồi! Những năm gần đây, ta luôn làm cho ngươi đội nón xanh! Ha ha ha.."
Hoàng đế ngây ngẩn cả người: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta cùng Thục Phi sớm đã ám độ trần thương*, bằng không, ngươi nghĩ rằng tại sao ả lại giúp ta? Ngoài ra, mỗi lần trước khi ngươi lật thẻ bài của Thục Phi, ta đều cùng với ả mây mưa trăng gió một trận, còn ngươi, dùng lại nữ nhân mà ta từng dùng, cái tư vị kia chắc là không hề dễ chịu đúng không?"
(*ám độ trần thương: là kế thứ 8 trong 36 kế, ám chỉ đòn tấn công bất ngờ mà kẻ địch không ngờ tới. Ở đây làm ám chỉ nam nhân kia và Thục Phi đã sớm có gian tình)
Khóe môi nam nhân kia kéo ra một nụ cười âm hiểm lạnh lùng, mở miệng châm chọc.
Thục Phi ngây người một chút, bà ta không ngờ nam nhân kia lại bỗng dưng nói ra chuyện nay như thế, trong mắt liền dấy lên sự sợ hãi.
"Mẫu phi!" thân mình Giang Mộng Dao có chút run rẩy: "Lời hắn ta nói là thật sao?"
Thục Phi quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Giang Mộng Dao.
Nhìn thấy một màn này, bước chân Giang Mộng Dao lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là tê liệt mà ngã xuống mặt đất, dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, người mẫu phi mà mình kính trọng nhất lại làm ra những chuyện như vậy.
"Ngươi nói đủ rồi chưa?" hoàng đế lạnh mắt nhìn nam nhân kia: "Thục Phi với trẫm mà nói chỉ là râu ria, cho nên, những chuyện mà ngươi làm, ngoài trừ làm cho trẫm cảm thấy ghê tởm thì không còn gì khác nữa!"
Lời này vừa dứt,hoàng đế liền quay sang các thị vệ quát lên một tiếng: "Người đâu! Lập tức bắt tên này lại cho trẫm!"
"Chỉ bằng mấy tên thị vệ mà cũng muốn bắt được ta?" nam nhân kia hơi hơi nheo lại con ngươi, hắn ngẩn đầu nhìn về phía Vân Tiêu, nói: "Người trẻ tuổi, tục ngữ nói rất hay, làm người nên lưu lại một con đường, ngày sau còn dễ gặp nhau, chuyện này vốn là không liên quan gì đến ngươi, ta cũng xin tạ lỗi vì lúc này đã vô lễ với Vân cô nương, lần này ngươi thả ta, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!"
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn về phía nam nhân kia, trên khuôn mặt than là một mảnh lạnh nhạt, không nói một lời nào.
"Lâm đại nhân!"
Thục Phi như là đột nhiên phản ứng lại, lập tức chạy đến trước mặt nam nhân kia, ôm lấy chân hắn: "Ngài dẫn theo ta cùng đi đi, đừng bỏ lại ta ở nơi này, những người này chắc chắn sẽ giết ta!"
"Cút ngay!" khuôn mặt của nam nhân kia trầm xuống, lạnh giọng quát.
"Ngài không thể nhẫn tâm như vậy, cho dù ngài không nghĩ cho ta thì cũng phải nghĩ cho Mộng Dao, chẳng lẽ ngài muốn con gái ruột của mình cũng chết ở nơi này hay sao?"
Nam nhân kia tức đến nỗi thiếu chút nữa là tát một cái lên đỉnh đầu của Thục Phi, cả người hắn run rẩy không thôi, giận dữ quát: "Ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì hay không?"
Tục ngữ có câu, hổ dữ không ăn thịt con!
Hắn cho dù có tàn nhẫn đến đâu, cũng không muốn làm thương tổn đến con ruột của mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không có đem thân thế của Giang Mộng Dao nói ra.
Ai biết cái ả nữ nhân Thục Phi ngu xuẩn này, lại đem chuyện này nói toạt ra hết, như vậy, cẩu hoàng đế kia còn cho phép con gái hắn được sống nữa hay sao?
Thục Phi không biết bản thân đã phạm phải sai lầm, vẫn một mực ôm chặt lấy đùi nam nhân kia. Hiện giờ với bà ta mà nói, nam nhân kia chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Cầu xin ngài hãy dẫn theo mẹ con chúng ta cao chạy xa bay, ta...."
"Cút!"
Nam nhân kia đạp một chân qua, đá cả người Thục Phi ngã lăn ra đất, sau đó liền vội vàng biện minh: "Ta cùng Giang Mộng Dao không có quan hệ gì cả, nó không phải là con gái của ta!"
Giọng điệu của nam nhân kia chính là đang muốn phủi sạch quan hệ, cũng làm cho Thục Phi đột nhiên hồi phục tinh thần lại, tức thì, ánh mắt bà ta liền hiện ra một mạc hoảng sợ, cẩn thận nhìn về phía Giang Mộng Dao đang đứng ở một bên.
"Mộng Dao.... "
Thục Phi khẽ gọi một tiếng, thần sắc khẩn trương.