Ầm!
Giống như một luồng sét giáng xuống, cả người lão gia tử trở nên ngây ngốc, ngay cả hơi thở cũng không thông, ông vội vàng ôm lấy tim mình, bước chân lảo đảo lùi lại phía sau.
Vân Thanh Nhã vừa mới lấy lại tinh thần đã trông thấy lão gia tử ôm tim bước lảo đảo về phía sau, y vội vàng bước tới đỡ lấy lão nhân.
“Phụ thân, người sao vậy?”
Lão gia tử dựa vào người Vân Thanh Nhã, một người trợn trắng mắt, một người há hốc mồm không thể thốt nên lời.
Vân Thanh Nhã nhanh chóng vỗ ngực cho ông, thấy ông thở xuôi rồi mới hỏi một cách sốt ruột: "Phụ thân, người ổn hơn chút nào chưa?"
Hồi lâu sau, lão nhân mới cảm giác được mình đã hít thở trở lại, ông hung hung hít một hơi lạnh, căm giận trợn trừng Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, ngươi nói xem, từ lúc ta trở về Long Nguyên quốc, ngươi dọa ta mấy lần rồi? Hơn nữa, ngươi lại vô thanh vô tức* đột phá tới Địa Linh Giả!"
*Không nói tiếng nào, không vang tiếng nào
Thật sự là Địa Linh Giả!
Ông lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ mới đạt được Cao Linh Giả cao cấp! Nha đầu này mới mười lăm tuổi thôi đã trở thành Địa Linh Giả!
Bảo ông phải sống thế nào đây?
Tuy Vân Lạc nói vậy nhưng trong lòng ông lại cảm thấy rất tự hào, có cháu gái nhà ai thiên tài bằng cháu gái ông chứ?
Đừng nói là Mộ Vô Song, chỉ sợ Đại tiểu thư Linh Môn cũng kém nàng...
Lúc này đây, bên ngoài phủ Tướng quân, rất nhiều người vây quanh đông đúc, trong số những người này có người vừa mới châm chọc mỉa mai Vân Lạc Phong.
Bây giờ, trông thấy một màn trước mắt thế này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại như một kỳ tích (một sự thần kỳ), yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở của người bên cạnh...
Một người mới mười lăm tuổi đã đột phá đến Địa Linh Giả, bọn họ lại dám gọi là phế vật ư?
Nếu nàng vẫn là phế vật, sao lại có thiên tài tồn tại trên đời này?
Nghĩ đến điều đó, những kẻ vũ nhục nàng đều phải xấu hổ cúi đầu, vài người hận không thể tìm cái hầm dưới lòng đất để chui vào.
“Ban đầu ta cho rằng Đại tiểu thư Vân gia - Vân Lạc Phong vẫn không tài nào tu luyện được, nhưng ta lại quên mất y thuật của nàng cao siêu như thế, ngay cả nhị gia của Vân gia cũng được chữa khỏi, vì sao nàng không trị hết cho mình? Hóa ra trong lúc vô tình không để ý, ngày hôm nay nàng đã trưởng thành đến mức này rồi."
“Sớm biết thực lực Vân Lạc Phong như thế, ta tuyệt đối sẽ không làm nàng nhục nhã, đúng rồi, Cảnh Lâm đâu? Chính hắn xúi giục chúng ta sỉ nhục Đại tiểu thư Vân gia, hắn chạy đi đâu mất rồi?"
Cảnh Lâm?
Vân Lạc Phong vốn đang vô tình nghe người ta bàn tán ngoài cửa, sau khi nghe thấy hai từ đó, nàng không khỏi quay đầu nhìn sang.
Ngày đó, lúc nàng vào hoàng cung đánh giết, Cảnh Lâm thấy tình thế không ổn nên đã bỏ trốn mất dạng, nhưng điều nàng không ngờ là hắn chẳng rời khỏi Long Nguyên quốc, ngược lại trốn trong bóng tối, vọng tưởng dùng lời nói kẻ khác để làm nàng bị ghét bỏ!
Nhưng Cảnh Lâm không đoán trước được, chẳng những nàng không bị xúc động vì mấy lời nói vũ nhục đó, nàng đã không còn là phế vật ngày trước.
“Chủ tử.”
Đúng lúc này, Diệp Linh dẫn một lão nhân đang run rẩy hết cả người, hắn đi từ ngoài cửa vào, ném lão ta xuống đất và ném trước mặt Vân Lạc Phong.
“Lão gia hỏa này lén lén lút lút, ta bắt hắn vào đây."
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Cảnh Lâm đang nằm trên đất, khóe môi nhoẻn thành nét cong: "Bây giờ ta không rảnh xử lý hắn, ngươi coi chừng trước, đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện Y thành, ta sẽ tính sổ với hắn sau."
Giọng nói thiếu nữ tà mị mà nghiêm nghị khiến thân mình Cảnh Lâm cứng đờ, hắn rụt cổ cúi đầu, hận không để vùi đầu xuống đất.