Cởi quần xong rồi không nhận?
Vân Lạc Phong sờ mũi, nhỏ giọng hỏi một câu: “Thật sự cháu cầm thú như vậy sao?”
“Giờ cháu mới biết?” Lão gia tử khinh bỉ nhìn Vân Lạc Phong, biểu tình kia giống như Vân Lạc Phong ngu xuẩn đến mức tận bây giờ mới biết được chính mình là người cầm thú.
Nếu thật sự Vân Lạc Phong mạnh mẽ cường Vân Tiêu, lão gia tử nói những lời này nàng còn thừa nhận, nhưng mà nàng với Vân Tiêu cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, làm sao tới mức cả cầm thú cũng không bằng?
Đương nhiên, nàng cũng hiểu rõ cho dù chính mình nói chuyện này cho lão gia tử biết, lão gia tử cũng sẽ không tin tưởng.
Vì vậy nàng dứt khoát không giải thích nhiều hơn, hơi nheo đôi mắt lại, nói: “Gia gia, đây là chuyện giữa cháu và Vân Tiêu, ông không cần để ý tới!”
“Nha đầu thúi, gia gia đây là vì muốn tốt cho cháu!” Lão gia tử nhìn Vân Lạc Phong: “Đứa nhỏ Vân Tiêu này mọi phương diện đều mạnh hơn Cao Lăng, với thực lực của hắn, tại Long Nguyên Quốc cũng chưa có người nào là đối thủ của hắn, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện đi bên cạnh cháu, vì cái gì cháu còn không rõ hay sao?”
Từ những lời này có thể thấy được, lão gia tử vô cùng vừa lòng với Vân Tiêu, ít nhất so với loại tra nam như Cao Lăng thì tốt hơn rất nhiều.
“Có phải gần đây người rảnh rỗi đến phát hoảng hay không?” Vân Lạc Phong híp đôi mắt lại, trong đôi mắt hiện ra sự nghiêm nghị: “Nếu gần đây người rảnh rỗi đến phát hoảng, liền đi ngầm sân huấn luyện trợ giúp nhị thúc.”
Vừa nghe lời này, lão gia tử lập tức im lặng.
Thật vất vả mới ông mới được an hưởng lúc tuổi già, làm sao nguyện ý tiếp tục vấ vả làm việc? Chuyện của Vân gia có hậu bối xử lý là đủ rồi, ông chỉ muốn mỗi ngày uống trà nói chuyện phiếm, sống thảnh thơi, không cần lo lắng đến mọi chuyện.
“Nha đầu thúi này, tốt xấu gì ta cũng là gia gia của cháu, vậy mà cháu lại có thể uy hiếp ta…?”
Giọng nói của lão gia tử càng ngày càng thấp, giống như thậ sự lo lắng sẽ bị cháu gái nhà mình bắt đi huấn luyện quân đoàn.
“Người còn biết người là gia gia của cháu sao? Nếu người nào không biết còn tưởng rằng Vân Tiêu mới là tôn tử của người còn cháu là do người nhặt được.”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, giọng nói tà khí mười phần.
Nàng nói những lời như vậy nhưng không thật sự tức giận! Dù sao gia gia nhà mình thích Vân Tiêu đó là chuyện tốt, ngay từ đầu nàng còn lo lắng gia gia không tiếp nhận hắn…
“Lão tử ta luôn luôn giúp lý không giúp thân!” Lão gia tử cứng cổ, cường ngạnh nói.
Đương nhiên, nếu Vân Lạc Phong đối mặt với Mộ Vô Song hay là người hoàng tộc, sợ rằng cháu gái nhà mình sai thì ông cũng sẽ cho là đúng! Ai dám nói cháu gái ông không đúng, khẳng định ông sẽ đi diệt toàn tộc người ta!
Nhưng mà…
Về chuyện tình cảm, tất nhiên ông sẽ giúp lý không giúp thân! Ai nói cháu gái của ông cởi quần người ta, ăn sạch sẽ rồi còn bỏ chạy lấy người? Lại không muốn phụ trách? Chuyện này làm sao được?
Ông tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!
“Chuyện này cháu sẽ tự mình xử lý, nếu mà ông nhàn rỗi đến phát hoảng, cháu sẽ đưa người đến sân huấn luyện ngầm để người giúp đỡ nhị thúc huấn luyện quân đoàn.” Vân Lạc Phong nhếch khóe môi: “Người muốn chọn uống trà phẩm quả hay là đến quân đoàn chịu cực khổ.”
“Phẩm quả? Quả gì?”
“Linh quả.”
Hai chữ này làm đôi mắt lão gia tử sáng rực lên, ông ho khan hai tiếng, ánh mắt chuyển hướng sang Vân Tiêu, ha hả cười nói: “A Tiêu, cháu gái của ta thật sự là người không nghe lời, gia gia ta cũng thật sự trái phải cũng không thay đổi được quyết định của nó, bất quá, gia gia ủng hộ ngươi bắt lấy nó, nếu cháu gái ta thành thân, đối tượng chỉ có thể là ngươi, những người khác ta tuyệt đối không nhận.”
Nực cười!
Có Vân Tiêu thực lực cường đại lại nghe lời người như vậy ở bên cạnh, còn có ai có thể so sánh được với hắn!
Nếu cháu gái nhà mình vứt bỏ Vân Tiêu, ông là người đầu tiên không đáp ứng!