Táng Thần Sơn.
Đây là nơi nguy hiểm nhất ở Thất Châu Đại Lục. Bởi vì trong đó ngoại trừ có vô số linh thú đông nghịt như sao trên trời, thì nó còn có rất nhiều cơ quan, cạm bẫy và hiểm cảnh. Nếu chẳng may rơi vào cạm bẫy trong Táng Thần Sơn, thì dù ngươi có thực lực ở cảnh giới Linh Thần đi nữa, cũng bị tan thành mây khói như thường.
Chính vì nguyên do này mà nơi đây mới được đặt tên là Táng Thần Sơn.
(*táng là chết, thần là thần linh, sơn là núi. Táng Thần Sơn là núi táng thần, nghĩa là thần linh cũng chết khi đến núi này.)
Một nơi có thể khiến cho thần linh cũng phải chết, thì đủ biết nó nguy hiểm như thế nào rồi!
Đương nhiên, không phải tất cả phạm vi thuộc về Táng Thần Sơn đều nguy hiểm như nhau, mà là càng đi sâu vào bên trong thì càng nguy hiểm hơn. Còn về phía ngoài Táng Thần Sơn, dù có rất nhiều linh thú hung mãnh, nhưng con người vẫn có thể sống sót rời đi.
Lúc này, có một bạch y thiếu nữ đang chậm rãi xâm nhập vào Táng Thần Sơn, tóc đen nhẹ bay theo gió, trên khuôn mặt tuyệt mỹ được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
"Chủ nhân!"
Tiểu Mạch rời khỏi không gian thần điển, xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong. Hắn nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh, hơi hơi mím môi. truyện đăng nhanh và sớm nhất tại và wattpad, mong mọi người ủng hộ Sa.
"Tỷ thật sự muốn vào Táng Thần Sơn này sao? Nói thật, đối với Táng Thần Sơn này, đệ hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết hoàn cảnh ở trong đó là như thế nào!"
"Thật sự muốn!"
Nàng không thể để một mình Vân Tiêu đối mặt với nguy hiểm, mặc kệ là phát sinh ra chuyện gì, nàng cũng phải ở bên cạnh hắn, cùng hắn đối mặt với mọi chuyện.
"Được! Một khi đã như vậy, thì đệ sẽ đồng hành cùng tỷ!"
Tiểu Mạch mỉm cười.
Hắn cô đơn đã nhiều năm, gặp được Vân Lạc Phong chính là may mắn cả đời của hắn. Như thế, làm sao hắn có thể lùi bước khi đứng trước nguy hiểm?
"Vân Dực!"
Vân Lạc Phong không tiếp lời Tiểu Mạch, ngược lại, nàng gọi Vân Dực một tiếng.
Tức thì, Vân Dực với dáng hình cường tráng liền xuất hiện ngay phía sau Vân Lạc Phong, hắn giống như một tòa Thái Sơn, bảo vệ an toàn cho nàng.
Trong Táng Thần Sơn, nguy hiểm nối tiếp nhau, triền miên không dứt, vì để phòng ngừa chuyện không may, nàng cần phải triệu hồi con rối ra, để tăng thêm phần đảm bảo.
"Đi thôi!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía núi non trùng trùng điệp điệp, trên mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất, chính là kiên định.
Vân Tiêu, đợi ta!
Rất nhanh thôi, ta sẽ tìm được chàng!
______
Trong Táng Thần Sơn này quả thật là vô cùng hung hiểm, nàng chỉ vừa tiến vào thôi thì đã cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn.
Nếu Tiểu Thụ có ở đây, thì ít nhất nàng cũng có được lá bùa hồ mệnh. Chỉ tiếc, hiện tại Tiểu Thụ còn đang ngủ say, nên nàng không cách nào dựa vào Tiểu Thụ được.
Vì vậy, Vân Lạc Phong lại càng thận trọng hơn.
Vụt! Vụt! Vụt!
Đột nhiên, từ trong bụi cỏ truyền tới sát khí mãnh liệt, làm tia sáng trên mặt Vân Lạc Phong tắt ngấm, vội nói: "Cẩn thận!"
Rào.. Rào..
Tích tắc sau đó, một đội quân toàn là xương khô đạp cỏ đi đến. Trong tay chúng đều cầm một cây bổng, cũng được làm từ xương cốt. Hốc mắt của chúng đen ngòm, trống rỗng, nhưng lại có hai đóm lửa màu xanh lá cháy bập bùng, nhìn vừa ghê rợn, vừa quỷ dị.
(*bổng: một loại vũ khí dạng gậy, côn, có độ dài trung bình khoảng một met.)
Chúng bước đi rất đều, tiếng bước chân rầm rập, y như là một đội quân đã trải qua huấn luyện.
"Chủ nhân, là Khô Lâu Vương và bộ hạ của hắn! Thực lực của Khô Lâu Vương này đã đạt tới cảnh giới Thánh Quân trung giai, những tên khác, thực lực thấp nhất cũng là Thánh Tôn cao giai, trong đó, chiếm đa số là Thánh Quân sơ giai!"
Tiểu Mạch hít sâu một ngụm khí lạnh: "Nếu đệ đoán không lầm, trước kia, hẳn là có một đội quân đã tiến vào Táng Thần Sơn, hơn nữa còn ẩn thân tại nơi này. Tuy nhiên, đệ không hiểu, tại sao sau khi đội quân kia chết đi rồi mà vẫn có thể dùng hình thức xương khô để tồn tại? Đã vậy, thực lực còn tăng tiến đến trình độ cường đại như thế này?"
Nội tâm Vân Lạc Phong cũng thấy rất nặng nề, nếu như là một đám linh thú, nàng còn có thể liều mình chiến đấu một trận.
Nhưng, đứng trước mặt nàng hiện giờ, lại là một đám xương khô.
Một đám xương khô đã chết từ lâu, không biết đau đớn là gì.
Đối diện với địch thủ như vậy, kêu nàng nên đánh thế nào đây?