Sau khi biết chuyện này, lão thợ rèn vội vã chạy về báo tin cho Kỳ Tô.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Kỳ Tô đột ngột trở về Kỳ gia.
"Kỳ Tô, ai cho phép ngươi trở về?"
Khi nhìn thấy huynh muội Kỳ Tô, sắc mặt Kỳ Chính lập tức thay đổi, phẫn nộ quát mắng.
Tuy nhiên, Kỳ Tô lại không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, mà đang vô cùng khẩn trương nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, làm phiền cô xem tình hình mẫu thân ta một chút!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Lâm Tình.
Vừa nhìn một cái, nàng không khỏi nhíu mày.
"Bà ấy không đủ dinh dưỡng, làm cơ thể suy nhược cực hạn, hơn nữa còn một chưởng vừa rồi đả thương nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh."
Dinh dưỡng không đủ?
Tim Kỳ Tô đau nhói.
Đối với linh sư mà nói, họ có thể dùng linh khí thay thế thức ăn, nhưng điều này là sau khi đạt đến cảnh giới tu vi nhất định.
Lâm Tình thiên phú kém cỏi, thực lực hiển nhiên không cao, cho nên cần thông qua ăn uống để bổ sung đủ dinh dưỡng.
Vân Lạc Phong nói bà không đủ dinh dưỡng, nói cách khác..... Kỳ Chính bạc đãi bà!
"Trước đưa bà ấy đi nghỉ ngơi đã!"
Nhìn Lâm Tình, Vân Lạc Phong trầm giọng phân phó.
Lời này của Vân Lạc Phong, hiển nhiên là đang nói với lão thợ rèn.
Lão thợ rèn nhìn muội muội mình hôn mê bất tỉnh, tim đã sớm như bị ai bóp nghẹn, vừa nghe Vân Lạc Phong phân phó, lão lập tức ôm Lâm Tình lên, đi về hướng hậu viện Kỳ gia.
"Ai cho phép ả ta đi hả?"
Kỳ Chính lại đập mạnh xuống mặt bàn, phẫn nộ quát: "Tiện nhân Lâm Tình kia còn chưa tạ tội với Phỉ Phỉ, ả có quyền gì bỏ đi? Người đâu, bắt lấy bọn chúng cho ta!"
"Ta xem ai dám!"
Rầm!
Tức khắc, Vân Lạc Phong kích phát lực lượng toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn hộ vệ bốn phía đồng loạt rút kiếm, khí thế ngút trời quát lớn.
Không gì đáng ngạc nhiên, một tiếng quát này cùng lực lượng cường đại phát ra khiến đám hộ vệ run rẩy, lập tức ngừng lại hành động.
Tia hoảng sợ trong mắt bọn họ còn chưa biến mất, có thể là do không ngờ một nha đầu trẻ tuổi như Vân Lạc Phong lại phát ra khí thế cường đại đến như vậy.
Dù là gia chủ cũng không bằng một phần mười của tiểu cô nương này.
Giữa lúc hai bên giao phong, lão thợ rèn đã ôm Lâm Tình rời đi.....
"Ngươi là thứ gì? Lại dám xen vào chuyện của Kỳ gia ta?" Kỳ Chính tức giận quát, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong từ từ bừng lên lửa giận.
Vân Lạc Phong không trả lời, nàng thậm chí còn không thèm nhìn Kỳ Chính, hoàn toàn làm lơ ông ta, chỉ lo dỗ dành Kỳ Linh đang run rẩy.
Đương nhiên, Kỳ Linh lúc này không phải bị dọa sợ, mà là bị chọc tức.
"Ta hỏi ông, tại sao lại bắt mẹ ta tạ tội? Bà ấy đã làm sai chuyện gì?" Trong mắt Kỳ Tô chợt lóe tia hàn quang, lạnh giọng hỏi.
Kỳ Chính hừ: "Mẹ ngươi tước đoạt quyền lợi nhị phu nhân Kỳ gia của Phỉ Phỉ, tước đoạt sự sủng ái ta dành cho Phỉ Phỉ, quan trọng nhất là, ả đã đoạt đi Mặc nhi, làm hại Phỉ Phỉ đau khổ suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ ả không nên tạ tội?"
Trên thực tế, lúc bước chân vào Kỳ gia, Kỳ Tô cũng đã biết những chuyện này.
Nhưng hiện tại chính tại nghe Kỳ Chính nói những lời không biết xấu hổ này, Kỳ Tô càng thêm căm tức.
"Kỳ Mặc vào Kỳ gia không phải là do chính ông an bày sao? Hắn lớn được như vậy, cũng là nhờ một tay mẹ ta nuôi dưỡng. Các ngươi không cám ơn đã đành, lại còn lấy oán báo ơn?"
"Huống hồ, chuyện ông nuôi ngoại thất bên ngoài, giấu giếm ta và mẹ bao nhiêu năm trời, chẳng lẽ không phải là lỗi của ông? Bây giờ ông lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu mẹ ta?"
Kỳ Chính đen mặt.
Ông ta sai? Ông ta làm sao có thể sai?