"Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh, Vân Lạc Phong, Vân Tiêu! Chuyện này đều là do các ngươi gây ra! Nếu không phải các ngươi, ta cũng sẽ không đứng ở đó, càng không xui xẻo bị cả ngọn núi đè lên như thế!"
Diệp Cảnh Huyền cắn chặt hai hàm răng, đem tất cả những chuyện mà mình gặp phải đều đổ hết lên đầu một nhà mấy người Diệp Cảnh Thần.
Ông ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, nếu bản thân ông ta không tìm thích khách đi ám sát Vân Lạc Phong, thì cũng sẽ không có những chuyện phía sau, càng không bị núi đè mà mất hết một cái chân.
Tất cả những việc này, đều là do ông ta tự làm tự chịu mà thôi!
"Người đâu! Đi mời Thục Phi nương nương đến đây một chuyến cho ta. Cứ nói là ta có chuyện muốn thương lượng với bà ấy. Nếu bà ấy không chịu tới thì nói cho bà ấy biết, toàn bộ bí mật của bà ấy ta đều biết cả, hơn nữa còn nắm giữ rất nhiều bằng chứng trong tay...."
Diệp Cảnh Huyền còn chưa nói dứt câu, thì một đạo thân ảnh phía sau lưng ông ta đã nhóe lên, sau đó nhanh chóng biến mất trên không trung trong bóng đêm vô hạn.
Nhiều năm như vậy, Diệp Cảnh Huyền ông há chỉ bồi dưỡng ra một Ảnh? Không có Ảnh, còn có cả khối con chó trung thành khác chờ ông ta lợi dụng.
Có lẽ những lời này của Diệp Cảnh Huyền thật sự là rất hữu dụng, không bao lâu sau, thì đã có một người đầu đội đấu lạp lén lút xuất hiện trước cửa phòng của Diệp Cảnh Huyền. Sau khi người nọ chắc chắn là không có ai theo dõi ở phía sau, mới từ từ tháo đấu lạp xuống, để lộ ra một trương dung nhan mỹ diễm.
Khuôn mặt này, có vài phần tương tự với Giang Mộng Dao.
"Ngươi tìm ta?" nữ nhân kia hơi hơi nâng cằm, bày ra khí thế cao hơn người khác mà nhìn xuống Diệp Cảnh Huyền.
Lấy thế lực trong tay của Diệp Cảnh Huyền mà nói, giúp nữ nhân kia tránh khỏi con mắt của mọi người trong Diệp gia mà đến đây là một chuyện dễ như trở lòng bàn tay. Chỉ tiếc là, ông ta tuy có thể tránh khỏi mắt của con người, nhưng chuột thì lại không!
Diệp Cảnh Huyền tất nhiên không thể nào phát hiện ra được Trà Sữa đang tránh ở trong chỗ tối mà quan sát hết thảy mọi chuyện, ông ta khẽ nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của mình, nói: "ta mời Thục Phi nương nương tới đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng cần bàn."
"Có chuyện gì thì ngươi mau nói đi! Ta không thể rời khỏi cung quá lâu!" Thục Phi không hề có chút kiên nhẫn nào với Diệp Cảnh Huyền, hai mày liễu nhíu chặt đầy bất mãn.
Diệp Cảnh Huyền cười cười: "ta biết, Thục Phi bà muốn cướp lấy ngôi vị hoàng hậu, cho nên mới hạ độc ngầm mưu hại hoàng hậu, có đúng hay không?"
Sắc mặt Thục Phi chợt biến, lạnh giọng quát Diệp Cảnh Huyền: "ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
"Ta nói bậy hay không thì trong lòng Thục Phi nương nương hẳn là rõ ràng hơn ai hết! Chuyện này bà quả thật đã che giấu rất tốt, ngay cả nữ nhi của bà là lục công chúa cũng không biết, còn khiến cho lục công chúa vì bệnh tình của hoàng hậu mà bôn ba khắp nơi. Tuy nhiên, dù bà giấu được tất cả mọi người nhưng không thể giấu được ta. Trong cung đã sớm có tai mắt của ta, nhất cử nhất động của bà ta đều biết rất rõ. Hơn nữa, ta còn biết...."
"Đủ rồi!" gương mặt Thục Phi hiện giờ xanh mét, cắt không còn một giọt máu: "ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì?"
Diệp Cảnh Huyền hơi hơi nheo đôi mắt lại: "ta chỉ cần nương nương giúp ta một chuyện nhỏ là đủ rồi! Ngày mai, ta sẽ phái một vị trưởng lão trong Diệp gia dâng một bản tấu sớ lên cho hoàng thượng, nói là Vân Lạc Phong có thể trị khỏi bệnh cho hoàng hậu! Nếu không trị khỏi, nguyện lấy mạng mình ra để chuộc tội! Lúc đó, Thục Phi người chỉ cần giở chút thủ đoạn hạ độc trong chén thuốc mà Vân Lạc Phong dâng cho hoàng hậu nương nương uống. Sau khi xong việc, Thục Phi người chẳng những có thể danh chính ngôn thuận giết chết hoàng hậu, mà ta cũng có thể tiêu diệt được kẻ địch của mình."
Từ sau khi Giản Thành Văn xuất hiện trong buổi gia yến của Diệp gia, Diệp Cảnh Huyền liền phái người đi điều tra một chút về quan hệ của Vân Lạc Phong với Giản Thành Văn. Sau đó mới biết được thì ra phụ mẫu của Vân Lạc Phong chính là cố nhân của Giản Thành Văn, vì vậy mà Giản Thành Văn mới yêu thương quan tâm đến Vân Lạc Phong như thế.
Còn về khẩu dụ của hoàng thượng vào tối hôm ấy, chín phần là do Giản Thành Văn giả truyền thánh chỉ mà thôi.
Mọi người đều biết hoàng thượng rất sủng ái hoàng hậu, cho nên cũng cực kì dung túng cho vị Trấn Quốc đại tướng quân này, cho dù Giản Thành Văn có giả truyền thánh chỉ, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội ông ta, có khi còn giúp ông ta che giấu cũng không chừng.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự được hoàng thượng coi trọng, thì sao còn ở lại Diệp gia? Nha đầu đó đã sớm chạy vào cung rồi!
Hơn nữa, nếu hoàng thượng thật sự ban cho Vân Lạc Phong đặc quyền được tùy ý chém giết công chúa hoàng tử của hoàng tộc, thì với bản tính ghen ghét kẻ xuất sắc hơn mình của Vân Lạc Phong sao có thể bỏ qua cho một người ưu tú hơn mình về mọi mặt như Mộng Dao công chúa được chứ? Ả có lẽ đã sớm đem Mộng Dao công chúa ra mà lăng trì vạn đoạn rồi!
Nhưng điều quan trọng nhất trong chuyện này chính là, hoàng thượng chưa bao giờ xuất cung, Vân Lạc Phong lại là lần đầu tiên đến hoàng thành, hai người họ chưa gặp nhau dù chỉ một lần thì quen biết nhau bằng cách nào?
Từ những suy luận trên, Diệp Cảnh Huyền quả quyết là hoàng đế không hề quen biết Vân Lạc Phong, đạo khẩu dụ kia, chẳng qua là do Giản Thành Văn cố ý muốn giúp Vân Lạc Phong phô trương thanh thế mà thôi.
(*phô trương thanh thế = hư trương thanh thế: phô bày ra một cái gì đó một cách rầm rộ, nhưng kỳ thực thì lại chẳng có cái gì cả.)