“Châu chủ Bắc Châu phải không?” Lục Y trưởng lão phẫn nộ chỉ vào Lăng Nhục, trên mặt bà mang theo căm hận, “Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, Thánh Nữ tộc chúng ta khi nào đã trêu chọc ngươi? Ngươi muốn
hãm hại chúng ta sao?”
“A?”
Lăng Nhục trợn mắt há hốc mồm, chính mình hãm hại Thánh Nữ tộc, khi nào?
Lục Y trưởng lão hung tợn trừng mắt nhìn mắt Lăng Nhục.
Ngay cả đám thị nữ phía sau bà, đều nhìn Lăng Nhục lạnh đi mấy phần.
“Vân cô nương.”
Lục Y trưởng lão không quan tâm đến Lăng Nhục nữa, bước nhanh về phía Vân Lạc Phong, vẻ mặt lúc trước phẫn nộ cùng lạnh nhạt, giờ đây đều là tươi cười thân thiện.
“Ta nghe nói hôm nay Quân gia tổ chức yến hội, liền không mời mà đến, hy vọng Vân cô nương chớ trách tội.”
Ánh mắt nàng vừa chuyển, liền nhìn thấy Lâm Nhược Bạch tránh trong góc đang gặm một con heo sữa nướng, trong lòng chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc kệ Ngụy gia vũ nhục hay Thánh Nữ tộc đến, cũng chưa thể hấp dẫn được ánh mắt của Lâm Nhược Bạch, trong mắt nàng hiển nhiên chỉ có một bàn mỹ thực trước mắt.
Nhưng mà……
Sau khi mọi người thấy vẻ mặt tươi cười của Lục Y trưởng lão lại lại lần nữa hóa đá, không rõ tình huống này là như thế nào……
“Này……” Hồng Loan nghi hoặc chuyển hướng Vân Lạc Phong.
Thánh Nữ tộc không phải tới tìm phiền toái sao?
Nhưng xem bộ dáng này lại giống cố ý tới lấy lòng hơn.
So với vẻ khiếp sợ của mọi người, cha con Lăng Nhục sớm đã cứng đờ, trong mắt của bọn họ Thánh Nữ tộc đã là con át chủ bài cuối cùng.
Khi nào Thánh Nữ tộc cùng Vân Lạc Phong lại có quan hệ tốt như thế?
Tần Tuyết đại nhân không nên lừa bọn họ mới đúng……
Lục Y trưởng lão mặc kệ ánh mắt của những người này, nàng cười tủm tỉm đi về hướng Lâm Nhược Bạch đang gặm heo sữa nướng: “Lục Y bái kiến thiếu Tộc trưởng.”
Như nghe được thanh âm phảng phất ở trước mặt, Lâm Nhược Bạch có chút ngây ngốc nâng mắt, nàng giơ tay lau chùi khóe miệng, lại đem ánh mắt chuyển về hướng Vân Lạc Phong.
“Sư phụ, gia hỏa này đến đây từ lúc nào? Quân gia mời sao?”
Càng làm cho Lâm Nhược Bạch tức giận là hỗn đản này thế nhưng lại dám quấy rầy nàng hưởng thụ mỹ thực.
Trời biết, nàng tránh ở trong góc chính là phòng ngừa có người quấy rầy, lão gia hỏa này không có nhãn lực quả thực không thể tha thứ.
“Không mời tự đến.” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói.
Vừa nghe lời này, Lâm Nhược Bạch lập tức nổi giận, nàng phẫn nộ chỉ vào Lục Y trưởng lão: “Bổn cô nương đã sớm nói qua sẽ không bao giờ đến Thánh Nữ tộc các ngươi, ta cũng không phải cái gì mà thiếu Tộc
trưởng Thánh Nữ tộc, các ngươi đều cút hết cho ta!”
Tiểu Mạch yên lặng ở một bên vỗ về ngực Lâm Nhược Bạch, hòa hoãn lửa giận của nàng: “Tiểu Bạch đừng so đo cùng những người này, chúng ta không để ý đến họ nữa, ta lấy cho ngươi một khối mã đề cao*.”
(*Mã đề cao: là tên của một loại bánh.)
Rõ ràng là đối với người này của Thánh Nữ tộc Tiểu Mạch cũng không có hảo cảm.
Lâm Nhược Bạch bữu môi: “Ta không ăn mã đề cao, ta muốn ăn thịt.”
“Được, ta đây đem heo sữa nướng của ta cho ngươi ăn……”
Nhìn cặp vợ chồng son, sắc mặt Lục Y trưởng lão có chút xấu hổ: “Thiếu Tộc trưởng, Lục Y tới là để thỉnh cầu các người tha thứ vì đã mạo phạm trước đó, cho nên……”
“Tránh ra! Đừng cho là ta không biết ngươi đến Quân gia là vì đồ ăn thức uống! Một phân của yến hội hôm nay đều không có các ngươi, đừng nghĩ tới đoạt mỹ thực trước mặt ta!”
“Thiếu Tộc trưởng,” khóe miệng Lục Y trưởng lão run rẩy hai cái, “Ta không có đoạt đồ ăn cùng người……”
“Nga?” Nghe được lời này, Lâm Nhược Bạch rõ ràng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Rất tốt! Không phải tới đoạt mỹ thực của nàng……
“Này……” Thấy Lâm Nhược Bạch không hề để ý tới mình, Lục Y trưởng lão xấu hổ chuyển hướng Vân Lạc Phong, “Vân cô nương, ngươi giúp ta khuyên ngăn thiếu Tộc trưởng được không?”