Bình minh.
Ánh nắng ban mai khuynh sái chiếu xuống, soi rọi mỗi một góc trong phủ đệ Diệp gia.
Lúc này đây, trong đại viện Diệp gia, Vân Lạc Phong nhìn một đám người đang thẳng lưng đứng nghiêm trang trước mặt mình, nhàn nhạt nói: "Lần này ta muốn đến Thiên Hồi Đế Quốc tham gia đại hội tranh tài chư quốc. Bởi vì thiên tài trẻ tuổi của Thiên Vân Quốc quá ít, cho nên ta quyết định từ trong các ngươi chọn ra hai mươi người cùng theo ta đến Thiên Hồi Đế Quốc!"
Vân Lạc Phong dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Chung Linh Nhi, Diệp Linh, Khinh Yên, ba người các ngươi theo bên cạnh ta! Những người còn lại sẽ do Khinh Yên và Diệp Linh tuyển chọn."
"Dạ, chủ tử/ tiểu thư!"
Nghe vậy, Khinh Yên và Diệp Linh cùng bước ra khỏi hàng, bắt đầu điểm tên những thành viên được chọn trúng từ trong quân đoàn. Chẳng mấy chốc thì đã chọn xong mười bảy người còn lại.
"Tiểu thư, người đã chọn xong rồi, có phải bây giờ chúng ta sẽ xuất phát ngay không?" Khinh Yên nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi.
"Không gấp!" đáy mắt Vân Lạc Phong bỗng lóe lên tia sáng giảo hoạt: "Lần này chúng ta đến Thiên Hồi Đế Quốc đường xá xa xôi, vạn nhất không làm đủ chuẩn bị thì không được!"
"Vậy hai sứ giả kia...."
Diệp Cảnh Thần nhướng nhướng mày, nhìn Vân Lạc Phong hỏi.
"Để bọn họ chờ!"
Vừa nãy Diệp Cảnh Thần đã nói cho Vân Lạc Phong biết là hai sứ giả đang chờ ở cổng thành, bởi vậy Vân Lạc Phong mới làm việc chậm rì rì thế này đây.
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Cảnh Thần giật giật một cái.
Cái gì mà phải làm đủ chuẩn bị, rõ ràng là con dâu đang cố ý kéo dài thời gian, muốn để cho hai sứ giả đứng chờ ở cổng thành.
Nghĩ vậy, Diệp Cảnh Thần lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Dám đắc tội với tiểu nha đầu phúc hắc này, sợ là hai sứ giả kia còn phải chịu tội dài dài.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến chính ngọ, Vân Lạc Phong mới chậm rì rì dẫn theo một đám người đi tới cổng thành.
Đội ngũ này dài cuồn cuộn như sóng, làm cho rất nhiều người tụ tập hai bên đường vây xem.
Biết được Vân Lạc Phong là dẫn theo một đám thuộc hạ đi tham gia đại hội tranh tài chư quốc, các bá tánh đứng xem người nào người nấy đều thở dài bất đắc dĩ.
Xem ra trận tranh tài lần này, Thiên Vân Quốc của họ lại phải xếp chót nữa rồi.
Ngay cả con cháu hoàng thất mà còn không giành được thắng lợi gì, thì mấy tên thuộc hạ lại có thể tạo nên được thành tích gì cho cam chứ?
Vì vậy, lần đại hội tranh tài này, xem ra không còn hy vọng gì rồi.
_____
Cửa thành.
Hai sứ giả đứng đó mà đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ từ sáng đến giờ.
Nếu không phải cảm thấy tự mình đến Diệp gia hối thúc Vân Lạc Phong sẽ có chút mất mặt, thì Thiên Khôi sớm đã đánh tới cửa rồi.
Giữa lúc bọn họ đang lửa giận ngập trời, thì Vân Lạc Phong mới dẫn theo một đám thuộc hạ khoan thai chậm rãi đi tới.
"Xin lỗi, ta tới muộn!"
Câu đầu tiên mà Vân Lạc Phong nói chính là xin lỗi, chỉ là, rơi vào trong tai thì lại chẳng nghe ra ý tứ xin lỗi gì cả.
"Lão gia tử nhà ta tương đối bịn rịn, đây lại là lần đầu tiên ta xa nhà, cho nên ông ấy cứ mãi lôi kéo không nỡ để cho ta đi, vì vậy ta mới đến trễ!"
Sắc mặt Thiên Khôi không mấy gì đẹp.
Lão gia tử nhà của ngươi tương đối bịn rịn? Ngươi lần đầu tiên xa nhà? Ngươi đang lừa quỷ hả?
Hắn vẫn còn nhớ rõ, thời điểm lần đầu theo hoàng đế đến Diệp gia, thì đã nghe nói Vân Lạc Phong đi xa nhà, mà hắn cũng nhìn thấy lão già Vân gia kia ăn ngon ngủ ngon, không hề có dấu hiệu ưu thương nhung nhớ gì đứa cháu này, vậy thì đào đâu ra bịn rịn hả?
Nhưng Vân Lạc Phong đã giải thích như vậy rồi, bọn họ cũng không thể nói gì thêm được nữa, chỉ có thể bày ra sắc mặt âm trầm, lạnh lùng mà nói: "Thời gian cũng không còn sớm, mau nhanh chóng xuất phát thôi!"
Ném xuống một câu này, Thiên Khôi liền phất mạnh vạt áo rồi xoay người đi thẳng ra khỏi cổng thành.
Thiên Khôi sợ bản thân mà còn nói nhiều hơn mấy câu với Vân Lạc Phong, thì sẽ nhìn không được mà đưa tay ra bóp chết Vân Lạc Phong mất thôi!
Con nha đầu này không giống như Giản Thành Văn.
Giản Thành Văn ít ra còn ngay thẳng. Còn nha đầu này vừa nhìn thì đã biết chính là một kẻ vô sỉ.
Rất nhiều bá tánh Thiên Vân Quốc đều nhìn theo bóng lưng Vân Lạc Phong đi về hướng Thiên Hồi Đế Quốc, càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong tầm mắt của mọi người, không còn thấy bóng dáng nữa....