Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Vân Tiêu lạnh mắt nhìn đàn sói đang tập kích về phía bọn họ.

Tiếp theo, hắn động thủ!

Tốc độ của Vân Tiêu rất nhanh, những người khác không thể nào nhìn rõ được hành động của Vân Tiêu.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, tất cả Hồn Lang hùng dũng tấn công Vân Lạc Phong đều ngã mình trong vũng máu, không còn một chút động tĩnh gì nữa!

Lâm Nhược Hân ngây ngẩn cả người, cô ta thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy Vân Tiêu ra tay như thế nào thì đàn Hồn Lang đều đã chết hết cả rồi.

Thực lực của người nam nhân này... Rốt cuộc là cường đại đến mức nào vậy? Xem ra thực lực của hắn ta ít nhất thì cũng không phân biệt cao thấp với phụ thân nhà mình.

Vân Tiêu tựa hồ nhận ra cái gì đó, ánh mắt lãnh khốc bất ngờ quét lên người Lâm Nhược Hân.

Đây là lần đầu tiên người nam nhân này nhìn mình trong ngày hôm nay, bỗng nhiên tim của Lâm Nhược Hân đập nhanh hơn một chút, sắc mặt cũng không còn vẻ thanh lãnh như vừa rồi, cô ta cũng nhìn lại Vân Tiêu không chớp mắt.

Vân Tiêu nhìn Lâm Nhược Hân, sau đó lại nhìn về phía đống bột trắng phiếu nằm trên mặt đất, quanh người bắt đầu dâng lên sát khí mãnh liệt vô cùng.

Không sai! Vân Tiêu chính là đã động sát tâm!

Bởi vì người của phủ thành chủ dám cả gan rắc Bách Thảo Phấn trước mặt của hắn....

Sắc mặt của Lâm Nhược Hân tức khắc liền trắng bệch, cô ta xoay phắt người lại hung hăng tát cho tên thị vệ kia một cái tát thật mạnh, lạnh giọng quát: "là ai cho phép ngươi cả gan mang theo Bách Thảo Phấn trên người hả?"

Thị vệ kia có khổ mà không thể giải bày.

Đây không phải là do tiểu thư người sợ gặp phải tình huống nguy hiểm, bị linh thú tấn công mà không kịp chạy thoát thân, cho nên mới bảo ta phải mang theo Bách Thảo Phấn bên người hay sao? Vào thời khắc mấu chốt có thể dùng Bách Thảo Phấn này để dẫn dụ lực chú ý của linh thú lên những người khác, cũng tiện cho bản thân chạy trốn.

Huống hồ, vừa rồi cũng là do người sai ta làm như thế mà!

Đương nhiên, đoạn tiếng lòng vừa rồi, cho dù có cấp cho hắn lá gan bằng trời thì hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.

"Tiểu thư, là lỗi của thuộc hạ!"

Thị vệ kia quỳ xuống: "bởi vì lần này tiến vào Vô Hồi Chi Sâm họa phúc khó lường, thuộc hạ lo sợ thành chủ và tiểu thư sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên mới đem theo Bách Thảo Phấn, xin tiểu thư cứ trách phạt!"

Trong mắt Lâm Nhược Hân lộ ra vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu mấy cái: "ý của ngươi là, nếu như gặp phải những linh thú cường đại, ngươi sẽ sử dụng Bách Thảo Phấn này lên người của những người khác, mục đích chỉ là vì muốn cứu ta hay sao?"

"Xin tiểu thư thứ tội!" thần sắc tên thị vệ kia có chút tái nhợt, nhưng hắn vẫn nhận hết mọi trách nhiệm về mình.

Lâm Nhược Hân cười khổ một tiếng: "ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Nếu ngươi vì cứu ta mà để cho người khác phải mất mạng, thì cả đời này của ta liệu có thể sống thanh thản được nữa hay không chứ?"

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Lâm Nhược Hân, nếu không phải vừa rồi cô đã sớm nhìn thấy được Lâm Nhược Hân cho tên thị vệ kia một ánh mắt, thì nói không chừng lúc này đây cô thật sự sẽ bị kỹ thuật diễn xuất của Lâm Nhược Hân qua mặt mất thôi!

"Lâm Anh! Ngươi thân là hộ vệ của phủ thành chủ ta mà lại phạm phải sai lầm lớn như vậy! Mạng của ta là mạng, chẳng lẽ mạng của người khác thì không phải là mạng sao? Ngươi làm sao có thể ích kỷ như vậy hả? Ta đã dạy dỗ ngươi như thể nào? Làm người, thì phải ngay thẳng chính trực, không được làm một tên tiểu nhân âm hiểm!"

Lâm Nhược Hân bày ra bộ dáng chính khí hiên ngang, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn xuống tên thị vệ, hận sắt không thể rèn thành thép.

Tên thị vệ kia cúi đầu, vẫn còn quỳ dưới đất: "tiểu thư, thuộc hạ biết tội rồi! Chỉ là lần này không phải là thuộc hạ cố ý rải Bách Thảo Phấn xuống chân của bọn họ, thuộc hạ chỉ là không cẩn thận làm đổ nó ra mà thôi!"

"Mặc kệ ngươi có lý do gì, sai chính là sai! Nếu không phải nhờ vị công tử này có thực lực cường đại thì nói không chừng đã rơi vào nguy hiểm rồi! Vì vậy, ngươi mau đến tạ lỗi với họ ngay lập tức cho ta!"

Nói xong lời này, Lâm Nhược Hân lại xoay sang nhìn Vân Tiêu, áy náy mà nói: "xin lỗi, vừa rồi là do hộ vệ của phủ thành chủ chúng ta phạm sai lầm, làm cho các người bị Hồn Lang tấn công. Hiện tại ta đã trách mắng hắn rồi, ta tin sau này hắn sẽ không dám tái phạm sai lầm như vậy nữa đâu!"

Tên hộ vệ kia cũng nhanh chóng bước tới, cất tiếng xin lỗi: "các vị, việc này là do ta vô tình phạm phải, không phải là ta cố ý muốn làm hại các người, ta tin các vị đều là người rộng lượng, sẽ không so đo với ta!"

Ý chính là, hắn ta không phải cố ý rải Bách Thảo Phấn, đám người Vân Lạc Phong cần phải tha thứ cho hắn, nếu không thì chính là bụng dạ hẹp hòi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK