Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Cho tới bây giờ, Vu Hùng vẫn còn cảm giác lọt trong sương mù, dường như không ngờ tới, niềm vui lại đến bất ngờ như vậy....

Vân Lạc Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, dời đến trên người Diệp Tà, hơi cong khóe môi: “Ngươi nói.... ngươi tên là Lâm Tà?”

Diệp Tà cười ha ha, lui về phía sau hai bước, trên trán toát mồ hôi.

“Cái này, lúc ấy đệ cũng chỉ là……”

Nhìn thấy Diệp Tà lui về sau bước nào, Vân Lạc Phong lại tiến gần nhóc thêm bước nấy.

“Ngươi nói, ngươi tới Y Tháp chỉ là vì muốn gia nhập Y Tháp?”

Tia sáng nguy hiểm trong mắt Vân Lạc Phong khiến tâm Diệp Tà run lên, lông tơ cả người đều dựng đứng.

“Đệ……” Diệp Tà khẽ cắn cắn cái miệng nhỏ, hai mắt bắt đầu rưng rưng: “Trước đó là do đệ bỏ nhà trốn đi, nên không dám báo tên họ thật của mình, vì sợ bị lão gia tử bắt trở về.”

Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không hỏi: “Nguyên nhân bỏ nhà đi?”

Thân mình Diệp Tà run lên, hơi hơi cúi thấp đầu xuống.

“Đệ muốn đi tìm cha mẹ! Còn có tẩu tẩu và nhị ca……” Ánh mắt của nhóc trông thật cô đơn: “Lão gia tử từng nói với đệ, tẩu và nhị ca đều đi Thất Châu Đại Lục. Cha và mẹ có thể vì muốn tìm hai người nên mới trốn ra ngoài rèn luyện, cho nên…… từ lúc đệ sinh ra tới giờ, đệ chưa từng được gặp cha mẹ.”

Diệp Tà ngẩng đầu lên, đôi mắt to lấp lánh như sao trời.

“Nhị tẩu, đệ rất nhớ cha mẹ, rất muốn gặp họ! Nếu có thể tìm được cha mẹ, để một nhà đoàn tụ, thì dù đệ có chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu nguy hiểm, đệ cũng cam tâm tình nguyện.”

Tim Vân Lạc Phong như bị cái gì đó đâm vào, những lời định chất vấn cũng tiêu tán hết sạch.

Sau khi Diệp Tà được sinh ra, Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần liền rời khỏi Diệp gia, vừa đi là hết năm năm.

Trong năm năm, nhóc chưa từng được gặp cha mẹ dù chỉ một lần, cũng chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, nhưng mà, đối mặt với sự thiếu sót này của cha mẹ, Diệp Tà lại chưa từng có nửa lời oán thán.

Chỉ vì nhóc hiểu, cha mẹ rời đi là vì tăng lên thực lực, chính vì vậy mà nhóc mới lén bỏ nhà đi để tìm cha mẹ...…

“Mấy năm nay, vất vả cho đệ rồi!”

Vân Lạc Phong giơ tay, kéo Diệp Tà ôm vào lòng.

Cảm nhận được mùi dược hương nhàn nhạt trên người Vân Lạc Phong, làm cho toàn thân Diệp Tà cũng thấy thư thái hơn, cuối cùng nhóc cũng không thể tiếp tục dằn nén ủy khuất bao năm qua nữa, hai tay nhóc ôm chặt lấy hông Vân Lạc Phong, òa lên khóc lớn.

Cho dù Diệp Tà có là thiên tài, danh tiếng lan xa, thì nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi……

Năm tuổi, vốn là lứa tuổi nhận đủ mọi yêu thương, nhưng tuổi còn nhỏ mà nhóc đã ý thức được những trọng trách của mình.

“Nhị tẩu, đệ thật sự rất muốn…… Một nhà đoàn tụ!”

Đây là tâm nguyện nho nhỏ của nhóc, cũng vì cái tâm nguyện này, nhóc mới nổ lực tu luyện, đạt được thành tựu như hiện tại……

“Cha mẹ đều có nỗi khổ bất đắc dĩ, tẩu hy vọng bọn đệ đừng trách họ.”

Vân Lạc Phong rũ mắt, nếu như không phải nàng cùng Vân Tiêu, Quân Phượng Linh cũng sẽ không bỏ rơi con thơ còn trong tả lót mà ra ngoài rèn luyện.

Diệp Tà lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cong môi cười: “Đệ hiểu mà! Đệ chưa từng trách cha mẹ……”

“Khúc U đại nhân!”

Đúng lúc này, một tên hạ nhân của Khúc gia vội vàng chạy tới, hắn ta còn chưa biết tình hình ở đây thế nào thì đã chạy đến bên cạnh Khúc U.

“Có tin tốt ạ! Gia chủ đã tìm được một đứa bé gái làm thê tử cho tiểu công tử. Thiên phú của đứa bé kia không tệ, tiểu công tử rất hài lòng, đợi thêm mấy năm nữa thì Khúc gia chúng ta có hậu rồi.”

(*hậu này là hậu nhân, nghĩa là đời sau, hay còn gọi là con cháu ấy.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK