Như thế sao ông có thể yên tâm để Lâm Nhược Bạch ở lại?
“Tiểu tổ tông, chúng ta vẫn là về Ngụy gia trước đi, lão đầu Tiêu Lâm này âm hiểm vô sỉ, ngươi ở chỗ này sẽ có hại.”
“Ta mặc kệ.” Lâm Nhược Bạch phồng lên quai hàm, “Ta tới tìm sư phụ, huống chi có sư phụ ở, không có người có thể thương đến ta.”
Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Được rồi, ta thật đúng là không có cách nào quản ngươi, phỏng chừng cũng chỉ có sư phụ của ngươi mới có thể chế trụ ngươi, nhớ rõ nếu người Tiêu gia khi dễ ngươi, ngươi lập tức đến Ngụy gia tìm ta, ta sẽ dẫn người tới báo thù cho ngươi.”
Nếu Ngụy Liên Thành biết Vân Lạc Phong là người như thế nào có lẽ sẽ không nói ra lời như vậy.
Bản thân nàng chính là một người ăn chơi trác táng, sao có thể ngăn cản hành vi của Lâm Nhược Bạch? Nàng chỉ biết phóng túng tiểu nha đầu này!
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, khóe môi tươi cười tà ác: “Trên đời này người có thể khi dễ ta còn chưa có sinh ra, ta thật muốn nhìn Tiêu gia này có lá gan gì khinh ta.”
Ngụy Liên Thành cười khổ một tiếng, xác thật tính cách của nha đầu này điêu ngoa, hơn nữa thân phận tôn quý, người có thể khi dễ nàng xác thật cực nhỏ!
Hy vọng Tiêu gia này có thể tự mình hiểu lấy, nếu như nha đầu này có một chút tổn thương, vị đại nhân kia cũng sẽ không buông tha hắn!
“Tiểu tổ tông, ta đây liền về Ngụy gia trước, ngươi cứ chơi đi, có cần hỗ trợ tận tình thì đi tìm ta.”
Nói tới đây, Ngụy Liên Thành vẫn có chút không yên tâm dặn dò một câu: “Lúc không có ta ở đây, ngươi ngàn vạn lần đừng nổi xung đột cùng người của Tiêu gia, ta sợ sẽ ngươi bị thương.”
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, đầy mặt không cho là đúng.
Nàng tới nơi này vốn chính là vì xả giận cho sư phụ! Huống chi chính mình cũng đã trêu chọc Tiêu gia, sau này có nổi xung đột lại hay không đã không còn quan trọng.
Nhìn thấy nha đầu này không có để lời nói của mình trong lòng, Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng ông nhìn Lâm Nhược Bạch, xoay người đi ra ngoài Tiêu gia.
Không được!
Ông cần phải dùng bồ câu đưa thư báo chuyện bên này cho vị đại nhân trên núi Linh thần kia, để đại nhân đưa ra quyết định!
Nhìn phương hướng Ngụy Liên Thành đi xa, Tiêu Lâm chật vật bò dậy từ trên mặt đất, hắn nhìn về phía bọn thị vệ ngã xuống đất không dậy nổi trong đình viện, tức giận rống lên một câu: “Lập tức bảo Tiêu Thần đến thư phòng gặp ta!”
“Dạ, gia chủ.”
Thị vệ lĩnh mệnh đứng lên, củng quyền mà đi.
Tiêu Lâm cũng thừa dịp này đi thay một bộ quần áo, nhưng những ánh mắt đó như kim đâm vào lòng hắn, hắn bước đi vội vàng vô cùng, muốn chạy nhanh khỏi cái nơi làm cho hắn mất mặt này.
……
Trong thư phòng, Tiêu Thần đứng thẳng, trên dung nhan anh tuấn lộ ra một tia sáng ám trầm.
“Phụ thân, chuyện vừa rồi con đã nghe nói, không nghĩ tới Ngụy lão đầu lớn mật như thế, cũng dám công nhiên ra tay đả thương người.”
“Hừ!”
Tiêu lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Lão hỗn đản Ngụy Liên Thành kia ỷ vào núi Linh thần liền không đặt Tiêu gia chúng ta và Lăng gia ở trong mắt! Chẳng phải thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn ta một bậc thôi, có gì ghê gớm chứ? Nếu không phải lúc trước hắn được vị Linh thần trên núi kia nhìn trúng, cấp bậc của hắn cũng sẽ không vượt qua ta.”
Núi Linh thần tương đương với người cầm quyền Linh vực, khống chế được toàn bộ sinh tử tồn vong của Linh vực!
Nhưng những người trên núi Linh thần đều thập phần thần bí, trong Linh vực đến nay rất ít có người gặp qua bọn họ! Càng không ai có thể bước vào núi Linh thần! Bởi vậy những người trên núi Linh thần đó giống như thần linh được người sùng bái.